Thần Vương Lệnh

“Còn những người khác đốt cháy cùng với căn biệt thự này đi.”

Nhà cũ của nhà họ Phan.

Phan Hữu Chí, chủ nhân của nhà họ Phan. Người trí dũng kiệt xuất tay trắng dựng nên cơ đồ, bây giờ là một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh thành, nhìn xác của con gái im lặng rất lâu.

Trên mặt ông ta không có bất cứ cảm xúc nào.

Nhưng, vô hình trung với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả người đã già đi không dưới mười tuổi.

Phan Long và Phan Hổ bên cạnh như thể đang đi trên lớp băng mỏng, như ngồi trên chông, không dám nói một câu.

Người trí dũng kiệt xuất tuy đã già nhưng mưu mô khó lường.

Rất lâu sau, Phan Hữu Chí kéo tẩm vải trắng lên che mặt Phan Mỹ Nhi.

Ông ta nhìn Phan Long, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, con là anh hai định làm thế nào?”


Phan Long giật mình, vội nói: “Chuyện này, con cũng có trách nhiệm. Con sẽ dốc hết sức trả thù cho em gái.”

“Nhưng, sắp đến sinh nhật của ông cụ An. Xin ba hãy nêu hành động cụ thể!”

“Ừm.” Phan Hữu Chí gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có ba yêu cầu với con.”

“Đầu tiên, sắp sinh nhậtt ông cụ An Quốc. Trong buổi tiệc sẽ quyết định bố cục tiếp theo của tỉnh thành.”

“Cho nên, cho dù con có bất cứ hành động nào cũng không được ảnh hưởng đến nhà họ Phan chúng ta.”

“Thứ hai.”

“Con đường làm quan của anh cả con đang thuận lợi, năm nay hứa hẹn sẽ tiến thêm một bước. Những năm này, chúng ta đã cố ý phai nhạt quan hệ của nó với gia đình chính là để không gây trở ngại cho nó vào thời điểm quan trọng.”

“Cho nên, con không được ảnh hưởng con đường làm quan của anh cả con.”

“Thứ ba…”


Trong mắt Phan Quốc Chí hiên lên vẻ tàn nhẫn. Người trí dũng kiệt xuất rung chuyển trời đất nửa đời người này, cuối cùng cũng không nuốt xuống được cơn giận này.

“Lúc chôn cất em gái con, ta hi vọng có thể nhìn thấy đầu của Tần Thiên.”

“Ta chỉ có ba yêu cầu này, còn lại, con đi làm đi.”

“Ta trao quyền cho con, có thể sử dụng tất cả các tài nguyên và mối quan hệ của nhà họ Phan.”

“A Long, ta đặt kỳ vọng cao vào con. Trận chiến này không chỉ là để trả thù cho em gái con mà còn liên quan đến niềm kiêu hãnh của nhà họ Phan chúng ta.”

“Và, liệu con có thể thuận lợi quản lý nhà họ Phan trong tương lai hay không.”

“Ta hi vọng, con sẽ không để cho ta thất vọng.”

Phan Long sợ hãi nói: “Vâng, ba!”

“Con đi sắp xếp ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để cho ba thất vọng!”

Rời khỏi nhà cũ, Phan Long nơm nớp lo sợ.

“Anh hai, anh quyết định làm thế nào?” Phan Hổ lo lắng hỏi.

Phan Long thở dài, nói: “A Hổ, ba cho phép anh có thể sử dụng tất cả sức mạnh của nhà họ Phan để đối phó Tần Thiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận