Thần Vương Lệnh

Tô Tô thấy chị Xuân bỏ qua đề cập chuyện của Mục Phi Phi. Phải biết rằng, Mục Phi Phi mới là trọng điểm của họ.

Cô không nhịn được hỏi: “Chị Xuân, chị thấy phòng cũng đã thuê xong rồi, có thể mời Mục Phi Phi đến rồi chứ?”

“Chúng ta gặp nhau trước, cũng tiện làm quen với nhau một chút.”

Chị Xuân lắc lắc ly rượu vang, lạnh lùng cười nói: “Ngôi sao có địa vị như Mục Phi Phi, chẳng lẽ dễ gặp như vậy sao.”

“Các cô đợi đi, buổi tiệc đêm mai, cô ấy đương nhiên sẽ xuất hiện.”

Liễu Thanh ngạc nhiên nói: “Không phải Mục Phi Phi đã đến rồi sao?”

“Vả lại, chúng tôi cũng đã thuê phòng cho cô ấy rồi, lẽ nào cô ấy không đến?”

Chị Xuân cười lạnh lùng nói: “Mục Phi Phi há có thể ở nơi như thế này ư. Người qua kẻ lại, tốt xấu lẫn lộn. Lỡ như bị thợ săn ảnh chụp được thì làm sao?”

“Các cô yên tâm, đương nhiên cô ấy đã có nơi ở tốt hơn rồi. Còn là nơi nào, các cô không cần phải biết.”


Tô Tô và Liễu Thanh đều có chút tức giận.

Tô Tô nói: “Vậy chị bảo tôi thuê phòng hoàng đế đắt như vậy làm gì?”

Chị Xuân cười lạnh lùng nói: “Tôi ở!”

“Tô tổng, tôi đã bận rộn chuyện của các cô nhiều ngày như vậy. Lẽ nào thuê phòng cho tôi các cô lại tiếc vậy sao?”

Tô Tô tức giận đến mức muốn nói gì đó, nhưng Liễu Thanh vội vàng cắt ngang, nói: “Chị Xuân nói cười rồi.”

“Chi phí người phát ngôn hàng chục triệu chúng tôi cũng không tiếc, đừng nói là khách sạn hàng chục nghìn.”

“Chị Xuân, nếu đã như thế, đúng lúc chúng tôi còn có chút việc muốn nhờ chị giúp cân nhắc một chút.”

“Chị xem danh sách buổi tiệc này, những truyền thông này có phù hợp không, có thiếu sót gì không.”

“Hơn nữa, chị cũng thường xuyên tiếp xúc với truyền thông, kinh nghiệm phong phú, chúng tôi nên chú ý những gì?”


Chị Xuân nhận lấy danh sách, tùy tiện liếc nhìn rồi thuận tay vứt sang một bên, nói: “Tiệc rượu là thứ yếu. Các cô chuẩn bị phong bì lì xì cho mỗi đơn vị bao nhiêu?”

Hả?

Tô Tô và Liễu Thanh đều có chút bất ngờ.

“Còn phải bỏ phong bì lì xì ư?” Tô Tô ngạc nhiên nói.

Chị Xuân cười nói: “Đương nhiên rồi, các cô là người ngoài ngành. May mà gặp được tôi đấy.”

“Phải, các cô có thương hiệu, Phi Phi nhà chúng tôi có lưu lượng. Nhưng chắc các cô sẽ không cho rằng, chỉ dựa vào những điều này thì truyền thông sẽ ra sức tuyên truyền đấy chứ?”

“Họ có nhiều tin tức để đưa như vậy, tại sao phải đưa tin của các cô?”

“Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó. Hiểu rồi chứ?”

Hóa ra là như thế.

Tô Tô thở ra, nói: “Vậy theo ý chị Xuân thì nên bỏ phong bì cho mỗi đơn vị bao nhiêu là phù hợp?”

Chị Xuân tùy tiện chỉ vào bảng danh sách, nói: “Các đơn vị này lưu lượng khá lớn, người của họ đến cho dù là phóng viên hay quay phim, mỗi người năm nghìn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận