Biệt thự Long Cung, rất nổi tiếng trong giới thượng lưu của cả tỉnh thành. Đó là một tòa nhà kiểu lâu đài có diện tích khoảng ba mẫu Anh.
Tất cả mọi thứ lắp đặt và bố trí bên trong có thể so sánh với cung điện Long Vương. Ngoại trừ sự sang trọng đẹp đẽ của nó, thì quan trọng hơn là chủ nhân của nó.
Phan Long, thái tử gia của một trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh thành.
Mặc dù Phan Long xếp hàng thứ hai trong gia đình, nhưng anh trai của hắn ta đã bước vào con đường làm quan, ít nhất ngoài mặt đã rời khỏi giới kinh doanh.
Gần như cả tỉnh thành đều biết, Phan Long mới là người đứng đầu đế chế kinh doanh của nhà họ Phan trong tương lai.
Phan Long cũng không phụ sự kỳ vọng cao của gia tộc, sau khi bước vào công ty gia đình rất nhanh đã thể hiện sự tài giỏi của mình, mở rộng lãnh thổ kinh doanh cho gia tộc, được mệnh danh là “Tiểu Lang Vương”.
Tên của thái tử gia, có thể nói là danh xứng với thực.
Quyền thừa kế doanh nghiệp gia đình hàng chục tỷ khiến cho Phan Long mới ba mươi tuổi, trông có vẻ âm u và khôn ngoan vượt xa những người cùng tuổi.
Hắn ta nằm trong một hồ bơi nước nóng trong nhà của Long Cung, bên cạnh là nữ quản gia trẻ tuổi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, có vóc dáng và khuôn mặt đủ để tham gia cuộc thi sắc đẹp đến báo cáo.
“Thiếu gia, Mục Phi Phi tiểu thư đã đến.”
Phan Long nhìn nữ quản gia trẻ tuổi, ánh mắt lướt quá dáng người có lồi có lỗm của cô ta rồi dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung “Ta thích cô hơn, gọi ta là chủ nhân.”
Nữ quản gia trẻ tuổi bối rối, hơi đỏ mặt nói: “Vâng. Thưa chủ nhân.”
Phan Long hài lòng gật đầu “Mời ngôi sao lớn vào đi.”
“A Long!” Mục Phi Phi chưa đến nhưng tiếng cười đã đến trước.
Cô ta đẩy cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Phan Long, đôi mắt cô ta lấp lánh giống như một kẻ bủn xỉn nhìn thấy núi vàng vậy.
“Mau nhìn xem, em mang thứ gì đến cho anh này.”
“Viên thuốc kim cương do bác sĩ hoàng gia Kyoto tự tay điều chế, có hiệu quả rất tốt. Biết bao nhiêu người tốn tiền cũng không mua được đâu.”
“Em cũng là nhờ vào rất nhiều mối quan hệ mới mua được mấy lọ này. Biết anh trăm công nghìn việc nên đặc biệt mang đến bồi bổ cho anh đấy.”
“Anh phải uống đúng giờ đấy nhé. Yên tâm, uống hết thì lần sau em sẽ nghĩ cách để mua.”
Phan Long nhìn Mục Phi Phi cười nói: “Em quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, thế nào, thật sự muốn kết hôn với anh?”
“Ngôi sao lớn của chúng ta muốn từ bỏ con đường ngôi sao rồi sao?”
Mục Phi Phi đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Anh nói nhảm gì thế? Nhiều người vậy mà!”
Phan Long phất tay nói: “Các người có thể lui đi.”
Nữ quản gia trẻ tuổi thoáng do dự, nói: “Có cần chuẩn bị đồ bơi cho tiểu thư Mục Phi Phi không ạ?”
Phan Long nhìn Mục Phi Phi, trưng cầu ý kiến của cô ta.
Mục Phi Phi nói: “Không cần đâu. Tôi không thích ngâm nước nóng.”