Thần Vương Lệnh

“Ô!”

“Phan Long, tên điên này, anh quả thực là ác quỷ!”

Mục Phi Phi lao ra khỏi nước, thở hồng hộc.

Phan Long bật cười đắc ý, đột nhiên ngừng cười nhìn Mục Phi Phi và nói: “Không phải đêm mai em có buổi tiệc sao?” . Đọc 𝒕r𝙪yệ𝐧 𝒕ại -- 𝒕rùm𝒕 r𝙪yệ𝐧﹒𝖵𝐧 --

“Để anh sắp xếp. Anh sẽ mời tất cả những nhân vật nổi tiếng của tỉnh thành đến cổ vũ cho em.”

“Không những thế, anh cũng sẽ đồng ý tham dự cùng em với tư cách là bạn đồng hành, thế nào?”

“Thật?” Mục Phi Phi kích động ôm Phan Long, làm nũng: “Em biết, trong lòng anh có em.”

“A Long, thật sự ở trong giới giải trí những năm này em cũng mệt rồi. Anh suy nghĩ một chút rồi cưới em về nhà đi.”

“Em sẽ không ăn không ngồi rồi. Danh tiếng của em sẽ mang đến rất nhiều lợi ích không thể tưởng cho tập đoàn Phan thị các anh.”


“Anh có thể tham khảo ông chủ Lưu và Nãi Muội, họ là trường hợp ràng buộc thành công nhất giữa ngôi sao và kinh doanh.”

“Tiết kiệm được biết bao nhiêu chi phí người phát ngôn!”

Ngón tay của Phan Long lướt trên làn da trơn bóng, hắn ta lơ đãng nói: “Bây giờ không phải là lúc, em đợi thêm chút nữa đi!”

“Đợi anh làm xong việc lớn trước mắt đã!”

“Nhị thiếu gia, tứ thiếu gia xin gặp.” Ngoài cửa, vang lên giọng nói của nữ quản gia.

Mục Phi Phi vội nói: “A Hổ đến sao? Em tránh một chút.”

“Không cần.” Phan Long ôm Mục Phi Phi nói: “Em sắp trở thành vợ anh, đều là người một nhà cả đừng xem như người ngoài.”

Mục Phi Phi kích động đến đỏ mặt.

Phan Long nói “Bảo A Hổ vào đi.”


Phan Hổ, được vệ sĩ đẩy vào bằng xe lăn.

“A Hổ, anh sao thế?”

“Đã xảy ra chuyện gì?!” Nhìn thấy Hổ thiếu nhà họ Phan hô mưa gọi gió lại ngồi trên xe lăn, Mục Phi Phi rất sốc.

Khóe mắt Phan Hổ giật mạnh, hắn ta nở nụ cười gượng gạo nói: “Cảm ơn Mục tiểu thư quan tâm. Tôi chỉ là không cẩn thận nên mới bị thương.”

“Anh hai và Mục tiểu thư đã có chuyện cần bàn, vậy thì lát nữa em lại đến. Nói xong, hắn ta quay xe lăn muốn rời đi.

“A Hổ.” Phan Long gọi: “Anh và Mục tiểu thư đã bàn xong rồi.”

“Hơn nữa, sau này em nên sửa miệng gọi cô ấy là chị hai.”

“Đều là người một nhà, có gì cứ nói đi.”

“Phải không? Vậy chúc mừng chị hai.” Ánh mắt của Phan Hổ có chút khác thường.

Vẻ mặt Mục Phi Phi cũng né tránh, hơi không dám nhìn Phan Hổ.

Thực ra, người cô ta biết đầu tiên là Phan Hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận