Ánh mắt của cô ta rơi trên người Tần Thiên.
Tần Thiên tức cười. Động cơ lớn thật, một người quản lý nhỏ bé cũng dám bảo hắn đi dạo phố cùng.
Hắn sầm mặt nói: “Tôi không đi.”
“Cậu từ chối tôi?” Chị Xuân lập tức không vui.
Tần Thiên muốn nói gì đó thì Tô Tô vội nói: “Không có, hắn nói hắn rất mong chờ.”
“Chị Xuân, để hắn đi cùng chị. Thuận tiện có thể bảo vệ chị.”
Tần Thiên kéo Tô Tô sang một bên, nghiến răng nói thầm: “Em vì người đàn bà thối tha này mà không cần chồng mình!”
Tô Tô thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời. Trở về em sẽ thưởng cho anh.”
Trong lòng Tần Thiên rung động, vội nói: “Thưởng gì?”
Tô Tô xì một tiếng: “Dù sao cũng là thứ anh muốn.”
Tần Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Tô Tô đã trợn mắt. Ý là đừng được nước làm tới, anh cứng đầu nữa thử xem?
“Được thôi.” Tần Thiên chỉ có thể đồng ý trong bất lực.
Qua báo cáo của cấp dưới, hắn biết Mục Phi Phi và Phan Long luôn ở Long Cung không lộ diện. Nên tạm thời sẽ không gây rắc rối.
Hơn nữa, Tô Tô có Lãnh Phong và những người bảo vệ, sự an toàn sẽ không có vấn đề.
Hắn cũng muốn tiếp xúc với chị Xuân này một chút, hi vọng có thể đào được một vài nội tình liên quan đến Mục Phi Phi.
Chị Xuân nở nụ cười, ném túi xách cho Tần Thiên và nói: “Đi theo tôi, sẽ có thêm nhiều năng lực.”
“Yên tâm đi anh chàng đẹp trai, tôi sẽ không để cho cậu chịu thiệt đâu.”
Cô ta kiêu ngạo giống như một nữ vương, đi ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài thành phố, mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Dưới chân núi Thần Long, du khách đông đúc.
Điều khiến cho Tần Thiên suýt nữa tức điên là Vương Nghênh Xuân này lại bung lụa, xấu xí thích gây chú ý.
Nói gì là cô ta muốn tìm lại cảm giác yêu đương thời thiếu nữ, bảo Tần Thiên nhập vai chăm sóc cô ta giống như mối tình đầu.
Vì “phần thưởng” của Tô Tô nên Tần Thiên năm lần bảy lượt kiềm chế. Theo chỉ thị của Vương Nghênh Xuân, mua mực nướng, kẹo hồ lô và nhiều món ăn vặt mà các bé gái thích ăn cho cô ta.
Và búp bê.
Còn chưa lên núi vào Thần Long Quán thì tay trái tay phải của hắn đã xách đầy đồ. Quá đáng hơn là trên cổ còn treo mấy con heo Peppa.
Nếu để các anh em của Thần Vương Điện nhìn thấy cảnh này, có lẽ Tần Thiên cũng muốn chết.
Không còn cách nào khác, vì “phần thưởng” của vợ!”
Oai phong như hắn lại rơi vào trong tay của một người phụ nữ. Chính Tần Thiên cũng cảm thấy hơi không tự trọng.
Cuối cùng, lên núi đến bên ngoài Thần Long Quán.
Vương Nghênh Xuân ỏn à ỏn ẻn nói: “Gần đây người ta luôn ngủ không ngon, có khi nửa đêm tỉnh giấc mở mắt cho đến trời sáng.”