Vì lý do này, Liễu Như Ngọc còn cãi nhau với chị Vinh. Nói Tần tiên sinh không phải là người như thế.
Bảo chị Vinh đừng có định kiến.
Bây giờ, Tần Thiên lại ở cùng với Vương Nghênh Xuân. Hơn nữa, tay trái là kẹo hồ lô, tay phải là mực nướng. Trên cổ còn treo mấy con heo Peppa.
Đây là nịnh bợ Vương Nghênh Xuân ư? Hay là muốn thông qua Vương Nghênh Xuân, để lấy lòng Mục Phi Phi phía sau cô ta?
Quả thực là một tên đàn ông cặn bã.
Mặc dù Liễu Như Ngọc đang che mặt, nhưng khoảnh khắc này có thể cảm nhận ra được cô ta cực kỳ thất vọng.
Vương Nghênh Xuân không biết chuyện giữa Tần Thiên và Liễu Như Ngọc, cô ta cố ý ôm cánh tay Tần Thiên, lạnh lùng cười nói: “Không ngờ người quản lý kim bài danh tiếng lẫy lừng trong giới lại dẫn kim chủ của mình đến dạo đạo quán.”
“Không biết là đến cầu sự nghiệp hay là cầu nhân duyên đấy.”
“Chắc sẽ không phải là cầu con đấy chứ.”
“Cô nói cái gì?” Chị Vinh không quen cô ta, thấy Vương Nghênh Xuân bôi nhọ Liễu Như Ngọc, chị ta đi lên tát cô ta một bạt tay.
“Con khốn, quản lý tốt cái miệng của cô đi!”
“Còn muốn so đo với Liễu Như Ngọc của chúng tôi khắp nơi thì cũng phải tự lượng sức mình, các người có xứng không?”
Vương Nghênh Xuân che mặt, tức giận đến mức không nói nên lời.
Địa vị ngôi sao quyết định địa vị giang hồ, ở trong giới Mục Phi Phi thật sự không thể nào sánh được với Liễu Như Ngọc dù là về dư luận hay độ nổi tiếng.
Cho nên, cô ta cũng không dám phách lối với chị Vinh.
Trog cơn tức giận, cô ta đẩy Tần Thiên nói: “Cậu là người chết à?”
“Tôi cũng đã bị đánh rồi, cậu còn không nhanh ra tay.”
“Mau trả thù cho tôi đi!”
Tần Thiên nhíu mày. Liễu Như Ngọc luôn nhìn chằm chằm hắn, bất đắc dĩ hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Nói cho tôi biết, anh có quan hệ gì với cô ta?” Liễu Như Ngọc mở miệng, giọng nói có chút kích động.
Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng Vương Nghênh Xuân vội nói: “Cậu ta có quan hệ gì với tôi, lẽ nào cô còn không nhìn ra được sao?”
“Thế nào, chẳng lẽ một thiên hậu ngọc nữ như cô muốn giành bạn trai với tôi sao?”
“Nếu cô nhìn trúng cậu ta thì tôi nhường cho cô cũng không sao. Chỉ là tin tức này, cũng đủ nóng đấy.”
Chị Vinh tức giận nói: “Con khốn, cô muốn chết à?”
“Nói nhảm thêm một câu nữa, có tin bà đây xé rách miệng của cô không hả!”
“Như Ngọc nhà chúng tôi, làm sao có thể nhìn trúng loại đàn ông thối tha này. Cũng chỉ có cô mới xem là bảo bối thôi.”
Trong mắt Vương Nghênh Xuân bùng lên lửa giận “Sớm muộn cũng có một ngày, bà đây sẽ để cho cô đẹp mặt!”
Chị Vinh lạnh lùng cười nói: “Tôi chờ đây. Chỉ sợ cô không sống được đến ngày đó ấy chứ.”