Thần Vương Lệnh

Khác biệt duy nhất chính là lần đó ông ấy còn mang một khối ngọc mà bình thường rất coi trọng, có thể gọi là ngọc âm dương đi cùng.

Không ngờ rằng ông ấy lại chết thảm tại nghĩa địa. Khối ngọc âm dương kia cũng không cánh mà bay.

Cho nên Tần Thiên suy đoán đây chắc chắn do người quen gây án. Bạn gặp mặt hẹn lão quyền sư chính là hung thủ.

Mục đích chính là muốn đạt được khối ngọc âm dương kia.

Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được manh mối nào khác. Khi còn sống Tông Đức có rất nhiều bạn bè.

Thậm chí có một số người ngay cả người nhà ông ấy cũng không biết.

Chuyện này luôn khiến lão chưởng quỹ canh cánh trong lòng. Ông ấy nghi ngờ vì thân phận mình bị lộ nên mới mang đến họa sát thân cho Tông Đức.

Tần Thiên cũng rất tự trách, hắn thề nhất định phải tìm được hung thủ để báo thù cho Tông Đức, để sư phụ mình có thể yên lòng.

Bây giờ hắn dường như đã biết hung thủ là ai.


”Cậu nói bậy bạ gì vậy?”

”Đúng là chúng tôi đã từng gặp qua Tông lão quyền sư, ông ấy là một người nghĩa tình, đối đãi với mọi người không tệ. Sao chúng tôi có thể lấy oán trả ơn mà sát hại ông ấy chứ?”

Ánh mắt Tề Cảnh Xuân trốn tránh, dường như có chút áy náy.

Tần Thiên còn muốn nói thêm gì nữa thì tên râu quai nón bên cạnh đã ha ha cười nói: ”Lão Tề, ông sợ cái gì?”

”Dù sao tên nhãi này cũng sắp thành người chết rồi, nó còn có thể tiết lộ bí mật của chúng ta hay sao?”

”Không sai!”

”Tông Đức do chúng ta giết!”

”Trách thì trách do ông ta thích khoe khoang, hôm tiếp đón chúng ta, ông ta say rượu lấy ra một khối ngọc âm dương.”

”Trong viên ngọc âm dương đó có sức mạnh mà tiền bối cao nhân lưu lại, là một vũ khí không tồi.”


”Chúng ta muốn đoạt lấy vũ khí đó nên đã hẹn ông ta ra ngoài lúc đêm khuya rồi hợp tác giết chết ông ta!”

Người lùn bên cạnh nói: ”Thật ra lão Tông không cần phải chết. Anh em chúng tôi đã nhẹ nhàng hỏi mượn ông ta khối ngọc đó để dùng.”

”Nửa năm sau sẽ đưa cho ông ta, ai ngờ lão già đó còn keo kiệt không nỡ.”

”Haiz, thất phu vô tội hoài bích kỉ tội (1) nha.”

(1) Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại

Lão già tóc trắng mập mạp khác nói: ”Mặc dù tuổi của Tông lão đã lớn nhưng đúng là rất khó đối phó. Đúng là tông sư đã hóa cảnh.”

”Năm người chúng ta tốn rất nhiều công sức mới có thể giết chết lão ta.”

Trong năm người có một bà lão mặt mũi nhăn nheo không nói gì, lúc này bà ta mới lắc đầu thở dài:

”Chỉ tiếc, ngọc âm dương là đồ tốt mà đã bị mấy ông già ngu xuẩn này làm rơi vỡ.”

”Nếu không lão bà tôi đã có thể nghiên cứu được phương pháp chế tạo vũ khí rồi.”

Bọn họ tùy tiện nói đùa trêu chọc nhau, dường như không để trong lòng hành động hèn hạ lấy oán trả ơn kia vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận