Tần Thiên nói: ‘’Lẩu hải sản là được.”
Liễu Như Ngọc: ‘’Hai ô lẩu hải sản.”
Món ăn rất nhanh được mang lên. Tần Thiên cho rằng Liễu Như Ngọc không ăn nên đều nhúng cho mình.
Bận rộn đến nửa đêm, chém giết nhiều người như vậy khiến hắn rất đói.
Ai ngờ cảnh trước mắt khiến hắn sợ đến ngây người.
Liễu Như Ngọc không chờ kịp mà bỏ hết thịt trên bàn vào nồi, vừa bắt đầu cô ta còn ngại ngùng, sau đó không nhịn được nữa, bắt đầu gắp từng miếng lớn vào miệng.
Tần Thiên phát hiện ngay cả cơ hội ra tay mình cũng không có.
Hắn nhìn Liễu Như Ngọc ăn như quỷ chết đói, nói: ”Cái đó, cô không sao chứ?”
Liễu Như Ngọc cắn một miếng bò viên, nước canh nóng bên trong khiến cô ta há miệng.
Cô ta trừng mắt tức giận nói: ”Chưa thấy người khác ăn cơm bao giờ à?”
”Cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn cơm, bây giờ ăn thì làm sao?”
Tần Thiên buồn bực nói: ”Vì sao cả ngày cô không ăn cơm?”
Liễu Như Ngọc cứng mặt. Cô ta cúi đầu ăn không nói câu gì.
Tần Thiên cảm thấy mất mặt. Hắn cảm giác việc cả ngày Liễu Như Ngọc không ăn cơm có liên quan đến mình.
”Khụ, cái đó, phục vụ, vẫn những món này, mang thêm một phần nữa cho tôi.”
Nhìn tướng ăn của Liễu Như Ngọc, hắn càng cảm thấy đói hơn.
”Dạ dày hai phần.” Liễu Như Ngọc không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu.
Khoảng một tiếng sau, chồng đĩa bên cạnh chất thành ngọn núi nhỏ.
Liễu Như Ngọc giải quyết xong miếng dạ dày cuối cùng, cô ta vừa lòng thỏa ý buông đũa xuống.
Cô ta lau miệng, lại khôi phục dáng vẻ ưu nhã như nữ vương của mình, lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên còn muốn ăn chút nữa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú này hắn thật sự ăn không nổi.
Hắn để đũa xuống nói: ”Tôi nhớ ra rồi, cô đột nhiên mời tôi ăn lẩu là có chuyện cần tôi hỗ trợ sao?”
Liễu Như Ngọc thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt kiêu ngạo khiến cô ta không nhịn được mà muốn bóp chết hắn!
Nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì chút tôn nghiêm của mình.
”Nói đi, Tần Vương quỷ thủ thiên hạ vô song, rốt cuộc anh có ý gì?”
”Anh nghe được câu này từ đâu?”
Tần Thiên trầm ngâm rồi nói: ”Trước khi trả lời câu hỏi này, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”
”Cô nghe được câu này từ đâu?”
”Hôm nay cô đến Thần Long Quán tìm rồng gì đó là chuyện gì?”
Liễu Như Ngọc trầm mặc. Cô ta và người đại diện vội vội vàng vàng chạy đến đây, đi đâu để tìm được cái Thần Long quái quỷ gì đó chứ.
Biết được bên ngoài ngoại ô có một Thần Long Quán, còn nước còn tát, họ lập tức đến đây tìm vận may.
Đột nhiên cô ta có một suy nghĩ, kích động nói: ”Tần Vương quỷ thủ có phải là đang nói đến một người họ Tần không?”
”Không phải là anh đấy chứ?”