Thần Vương Lệnh

Liễu Như Ngọc cắn răng, dường như không thèm quan tâm gì nữa mà lớn tiếng nói: ”Vậy được rồi!”

”Tôi có thể đồng ý với anh!”

”Chỉ cần anh có thể tìm được Tần Vương, chữa khỏi bệnh cho ông, tôi…tôi có thể đi theo anh một đêm!”

Nói đến đây cô ta không nhịn được mà đỏ mắt. Không ngờ bản thân thủ thân như ngọc trong giới giải trí sóng gió, cuối cùng lại mất trong tay đồ tra nam này.

Nhưng ân của An lão gia tử với cô ta cao như núi, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn bản thân.

Tần Thiên cười khổ: ”Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

”Thật ra tôi muốn mời cô làm khuôn mặt đại diện cho một sản phẩm.”

”Đại diện?” Liễu Như Ngọc ngây người ra, có chút không kịp phản ứng: ”Đại diện sản phẩm gì?”

”Là thế này.” Tần Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: ”Tôi có vợ…”

Liễu Như Ngọc: ”Ừm?”


”Không đúng, là vợ của tôi. Cô ấy có một sản phẩm tên là Tô Ngọc Cao.”

”Lần trước đến thành phố Lan là tôi đi theo cô ấy tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế. Sản phẩm này rất tốt, cô ấy đã nhận được giải cao nhất.”

”Lúc đầu chúng tôi mời Mục Phi Phi làm người đại diện, ngày mai là ngày kí kết, bên truyền thông đều được thông báo xong rồi.”

”Không ngờ, ừ, ở giữa xảy ra chút chuyện. Mục Phi Phi giải trừ hợp đồng với chúng tôi.”

”Cho nên tôi có một yêu cầu, cô có thể hỗ trợ việc này được không?”

”Tôi biết trước kia cô chưa từng nhận đại ngôn thương mại. Yêu cầu này có chút không thích hợp với cô.”

”Nhưng bây giờ tôi thật sự không nghĩ được cách nào khác.”

”Hơn nữa cô yên tâm, sản phẩm này tuyệt đối không khiến cô thất vọng. Phí đại ngôn cô cứ đề xuất, bao nhiêu cũng được.”

Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên nói: ”Cho nên anh đi dạo Thần Long Quán với người đại diện của Mục Phi Phi là vì đại ngôn của vợ anh?”


”Đúng vậy.” Tần Thiên gật đầu.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc trở nên vô cùng phức tạp.

Trước đó cô ta rất ghét Tần Thiên, cảm thấy hắn là tra nam, ngay cả người đại diện của Mục Phi Phi cũng có thể xuống tay được.

Lại còn mua mứt quả, mua heo Peppa cho đối phương, tra vô cùng.

Bây giờ phát hiện đây là hiểu lầm.

Hắn không phải lấy lòng Vương Nghênh Xuân để thừa cơ tiếp cận Mục Phi Phi, mà là hắn đang giúp vợ mình.



Hóa ra hắn đã kết hôn rồi.

Trong đáy lòng Liễu Như Ngọc thở dài một tiếng. Cô ta cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.

”Vậy sao, anh đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.” Cô ta không tập trung nói.

Tần Thiên cười khổ nói: ”Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”

”Một câu thôi, ngày mai cô đến hiện trường, tuyên bố sẽ là người đại diện của Tô Ngọc Cao. Sau khi thành công, tôi đảm bảo ông An của cô sẽ có thêm na mươi năm tuổi thọ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận