Thần Vương Lệnh

Liễu Như Ngọc còn muốn nói gì đó, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Cô ta vốn đang dựa gần Tần Thiên, hoảng hốt hô một tiếng, cả người ngã vào lòng hắn.

”Cẩn thận.” Tần Thiên theo bản năng ôm lấy cô ta. Vừa nhìn đã thấy hai người rất thân mật.

”Ai?” Liễu Như Ngọc kịp phản ứng, cô ta vội vàng quay đầu lại.

Cô ta nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của người đại diện, khí thế đằng đằng sát khí, còn thiếu chút nữa xách dao phay trong tay.

”Chị Vinh, sao chị lại đến đây?”

Chị Vinh nghiến răng nói: ”Em hay lắm Liễu Như Ngọc, vậy mà lại dám giấu chị qua lại với loại người này!”

”Em quên thân phận của mình rồi sao? Đi với chị!”

Chị ta không nói gì, kéo Liễu Như Ngọc đi ra ngoài.

”Chị Vinh, chị thả em ra, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em nói đã… Tần Thiên, nhớ tính tiền đó. Hôm nay chúng ta đã nói rồi, ngày mai gặp.”


Ba giờ sáng, đã là ”ngày mai”.

Tần Thiên ăn no, tính tiền rồi rời khỏi tiệm lẩu.

Hắn không bắt xe mà đi bộ trong màn đêm.

Gió đêm lành lạnh thổi qua phần áo hơi mở ra trước ngực.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

Hôm nay là một ngày mới.

Mà kẻ thù của hắn đã vĩnh viễn chôn cất trong đêm tối của quá khứ. Nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Đi một lúc, phía xa sau lưng hắn có một chiếc xe nhỏ màu đen đi theo ở một khoảng cách nhất định. Hắn vẫy tay gọi đến.

”Tiên sinh!” Một người áo đen vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng xuống xe.


Tần Thiên gật nhẹ đầu: ”Anh là anh em đội Rồng sao?”

”Đại đội trưởng đội Rồng tại thành phố Nam Giang, Hắc Long, xin tiên sinh ra lệnh!”

Tâm trạng Tần Thiên vô cùng tốt, hắn vỗ bả vai Hắc Long nói: ”Người anh em vất vả rồi.”

”Hút điếu thuốc đi.”

Hai người dựa vào xe, Hắc Long tự mình châm thuốc cho Tần Thiên.

Tần Thiên hút một hơi, thản nhiên nói: ”Nói đi, An Quốc xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắc Long thấp giọng nói: ”Ông cụ này cũng không dễ dàng.”

”Trước kia ở trong giới cũng được xem là người có kinh nghiệm.”

”Có một lần, trong quá trình diễn tập, thuộc hạ của ông ấy bị mấy sát thủ xuyên quốc gia đánh lén. Đối phương rất độc ác, sau khi giết chết còn chặt đầu mang đi.”

”Trong cơn nóng giận, ông cụ đã tự mình mang người đuổi theo. Đến biên giới, xúc động quá nên đã vượt qua.”

”Ngài cũng biết người ở biên giới rồi đấy, đánh nhau nhỏ còn dễ nói chuyện. Kết quả ông ấy trực tiếp mang theo quân võ trang đầy đủ đi qua.”

”Lúc ấy suýt nữa đã lớn chuyện. Nghe nói ban ngành liên quan bỏ ra không ít công sức mới có thể dìm xuống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận