Hắn cảm thấy chị Vinh này mặc dù là phụ nữ nhưng chị ta là người có tính cách phóng khoáng mà ngay cả đàn ông cũng thua kém.
Hắn gật đầu: “Chốt kèo.”
Thấy Tần Thiên gật đầu, trong lòng Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy bối rối.
Điều kiện chị Vinh đưa ra khi Tần Thiên chữa khỏi bệnh An lão gia tử, là thậm chí cô ta có thể sẽ lừa dối vợ Tần Thiên làm tình nhân của hắn.
Tần Thiên đồng ý.
Cũng có nghĩa là hắn thật sự muốn… lừa vợ mình để hẹn hò với cô ta không?
Trời ơi, vậy cô phải làm gì đây?
Suy cho cùng hắn đã kết hôn, hơn nữa vợ hắn lại là người tài mạo song toàn như vậy.
Chẳng lẽ cô ta thật sự phải làm người thứ ba sao?
“Như Ngọc, em làm sao vậy?”
“Em không tin cậu ta sao? Rất tốt, thật ra chị cũng không tin.”
“Chúng ta đi thôi, không để ý tới hắn nữa.” Chị Vinh khởi động xe.
“Không!” Liễu Như Ngọc vội vàng mở cửa xe, kích động nói: “Em tin tưởng anh ta, mau lên xe!”
Cô ta nói xong, sau đó vội vàng kéo Tần Thiên lên.
Tần Thiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Chờ một chút, tôi muốn thêm một điều nữa.”
“Cái gì?” Liễu Như Ngọc có chút lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tần Thiên, hắn sẽ không yêu cầu cô ta tối nay ngủ với hắn đấy chứ?
Chết tiệt, lúc trước hình như cô ta quả thật đã từng nói chỉ cần chữa khỏi cho gia gia thì cô ta có thể bồi hắn một đêm…
“Sau khi chuyện thành công thì mời tôi ăn lẩu.” Tần Thiên nghiêm túc nói.
“Đáng ghét!” Liễu Như Ngọc ngẩn người một chút, sau đó ‘phốc’ cười nhạo. Giống như hồng mai đầu mùa nở trên núi băng, rừng cây đào tháng ba đột nhiên nổi lên gió xuân.
Chị Vinh trợn trắng mắt, nhấn ga chạy nhanh về phía nhà ông An.
……
“Ba, anh cả của con trở về rồi.” Phan Hổ khẽ nói với Phan Hữu Chí ở nhà cũ nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí dường như không nghe thấy, ông ta ngồi trên ghế nhìn hai cỗ quan tài trước mặt, ông ta đã ngồi ở đây một lúc lâu.
Trong một đêm, bốn mươi kiếm sĩ của nhà họ Phan đã bị loại bỏ sạch sẽ, bốn mươi tay nỏ kiệt xuất cũng thế, đội cảm tử được huấn luyện tỉ mỉ nhiều năm, không còn một người nào.
Năm đại cao thủ mỗi năm cung phụng mấy chục triệu tiền, cũng bị giết chết ngay tại chỗ.
Nhị thái tử được ông ta bồi dưỡng ba mươi năm, coi như là người thừa kế trong tương lai lại chết đuối trong hồ bơi ở biệt thự của chính mình.
Lúc Phan Hữu Chí chạy tới thì Phan Long lơ lửng trên hồ nước, hai mắt trợn tròn, không biết trước khi chết đã trải qua giãy dụa, tức giận hay không cam lòng nữa!
Trước đó đứa con gái út Phan Mỹ Nhi bị chém khắp người, chết vì mất máu, tuy Phan Hữu Chí giống như bị giáng mọit gậy vào đầu nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được.
Hiện tại cái chết của Nhị thái tử thật sự như rút gân bẻ gãy sống lưng của ông ta.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mấy chục năm phấn đấu cuối cùng tạo ra kết cục này, thật vô nghĩa.
“Ba!”