Thần Vương Lệnh

Nhưng mà Tần Thiên Phong vẫn bình tĩnh, giống như hắn hoàn toàn không có cảm giác gì!

Trái ngược lại Tần Thiên Động đứng đó. Lại làm cho Kế Chân một loại cảm giác như đang đối mặt với vực sâu, đối mặt với núi cao.

Vậy mà ông ta còn cảm thấy có chút cao không thể leo lên.

Điều này làm sao có thể?!

Dù sao Kế Chân cũng là lão tướng, vì thế ông nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh.

Ông ta trầm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, bệnh của lão gia tử đã được nhiều vị danh y quốc tế hội chẩn, dùng phương pháp trị liệu hiện tại ——”

Tần Thiên cắt đứt lời Kế Chân, cười lạnh nói: “Phương pháp trị liệu của tôi không thuộc về hiện tại.”

Kế Chân kích động: “Chẳng lẽ cậu còn có thể nắm giữ phương pháp y tế trong tương lai sao? Chàng trai trẻ, cậu phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Phương pháp trị liệu của tôi, cũng không thuộc về tương lai mà từ quá khứ.”

“Từ quá khứ?” Kế Chân không hiểu.


Tần Thiên lười giải thích, có chút không vui nhìn về phía Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc vội vàng nói: “Sự việc khẩn cấp, không quan tâm nhiều như vậy, bác Kế, mau cho chúng tôi vào đi.”

“Gia gia hiện tại thế nào rồi?”

Chị Vinh cũng thành khẩn nói: “Kế lão, cho dù như thế nào để cậu Tần khám thử cũng không tổn thất gì, ông thấy đúng không?”

“Nếu như, ý tôi là nếu phương pháp trị liệu của cậu Tần có tác dụng thì sao?”

Chị ta nói xong câu đó cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao chị ta cũng bị đưa vào trong mương, sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên, hơn nữa còn nói chuyện giúp hắn.

Về mặt lý trí, chị ta vẫn còn nghi ngờ.

“Được rồi.”

Dù sao còn nước còn tát, chữa không được cũng không tổn thất gì. . truyen bjyx


Kế Chân thở dài, đang định tránh ra để cho Tần Thiên đi vào.

Nhưng ngay lúc này có một chiếc Maybach gào thét xông tới, dừng lại trước mặt bọn họ.

Một chàng trai bước từ trong xe xuống, anh ta kích động nói: “Ba, Như Ngọc, mọi người đều ở đây sao.”

“Mọi người đoán xem con mời được người nào tới này?”

“Đại sư khí công nổi danh, Vương Sâm, đến chữa bệnh cho lão gia tử!”

“Như Ngọc, khí công của đại sư Vương thông quỷ thần, có một không hai, Anh tận mắt chứng kiến ông ta đã khôi phục con rắn bị cắt thành hai khúc.”

“Để ông ta ra tay, gia gia có thể nhanh chóng khoẻ lại.”

“Có phải em rất vui không?”

Anh ta vừa nói vừa kích động đi đến kéo tay Liễu Như Ngọc.

Vẻ mặt Liễu Như Ngọc khẽ biến, vội vàng lui về phía sau một bước, lơ đãng né tránh.

Cô ta nói có chút không được tự nhiên: “Kế Phong, đại sư khí công gì, không phải là gạt người đấy chứ.”

Kế Phong là con trai của Kế Chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận