Thần Vương Lệnh

Liễu Như Ngọc vội vàng rút tay lại, đỏ mặt nói: “Ông nói bậy bạ gì đó!”

Kế Phong kích động nói: “Vương đại sư, ý của ông là hôn sự của tôi và Như Ngọc đã gần tới rồi ư?”

“Vậy ông có thể tính xem ngày nào là ngày lành tháng tốt không?”

Vương Sâm ngửa mặt, bấm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm.

Đột nhiên, nhìn thấy Tần Thiên ở bên cạnh trên mặt cười lạnh, ông ta không vui nói: “Cậu là ai?”

“Chàng trai trẻ, cậu nhìn tôi rồi lại bày ra vẻ mặt giễu cợt như vậy. Sao, chẳng lẽ là cậu không tin vào khả năng của tôi à?”

Hai nữ trợ lý kia lập tức lớn tiếng quát: “Phàm phu tục tử, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đại sư!”

“Đại sư tinh thông âm dương, cẩn thận quỷ bắt cậu đi đấy!”

“Không tin đại sư, cậu muốn xuống địa ngục đúng không!”

Tần Thiên thiếu chút nữa tức đến lệch mũi.


Đã là thời đại nào rồi, sao loại thần côn này còn tung hoành cơ chứ?

Đáng buồn hơn chính là, hắn đã nghe qua về cái tên Vương Sâm này. Quả thật có rất nhiều nhân vật lớn trong công chúng lui tới biệt thự của ông ta.

Ảnh hưởng trực tiếp mà những nhân vật lớn của công chúng này mang đến chính là truyền tải một thông tin tới mọi người, rằng Vương đại sư là người đáng tin cậy.

Ngay cả các nhân vật lớn cũng phải tìm đến Vương đại sư để chữa bệnh, xem phong thủy, còn những người dân bình thường thì tự nhiên “nghe theo dăm dắp.”

Cái khác không nói, hai nữ trợ lý trẻ tuổi xinh đẹp này nhìn qua đã biết là hai sinh viên đại học.

Tinh anh được đào tạo trong các cơ sở giáo dục đại học, lại bị người ta che mắt đến tận đây, thật không biết là chuyện đáng buồn của ai.

“Ngu ngốc!” Tần Thiên rất hiếm khi tức đến mức chửi thề như vậy.

Hắn thật sự không còn chút kiên nhẫn để ở lại chỗ này. Nói xong, hắn lập tức đi về phía cửa.

“Cậu nói cái gì?”


“Cậu dám nói lời tục tĩu sỉ nhục ngay trước mặt tôi!”

“Cậu sẽ phải gặp báo ứng thôi!”

“Kế công tử, cậu tính sao đây?” “Vương Sâm chửi ầm lên.

Kế Phong cũng ngây người.

Trước đó anh ta căn bản không có chú ý tới Tần Thiên, còn tưởng rằng là bảo vệ mới tới.

Lúc này anh ta nghi hoặc hỏi: “Ba, cậu ta là ai vậy?”

Kế Chân cười khổ nói: “Là thầy châm cứu Như Ngọc tiểu thư mời tới khám bệnh cho lão gia tử.”

Cái gì?

Một thầy châm cứu nhỏ bé mà lại dám so sánh với Vương sư phụ mà anh ta mời tới. Kế Phong ngay lập tức nổi giận.

“Người đâu, lôi tên tiểu tử này ra ngoài cho chó ăn đi!”

Hai người mặc đồ đen ở bên cạnh lập tức lao tới chỗ Tần Thiên.

“Để tôi xem ai dám!”

Liễu Như Ngọc hét lớn một tiếng, vội vàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận