Kế Phong cũng có chút sợ rắn, vì để làm nhục mặt Tần Thiên, anh ta đem chiếc chậu nhét vào tay Tần Thiên. Anh ta cười lạnh nói: “Tên kia, bưng đi!”
“Hỗ trợ Vương đại sư cho tốt vào.” .
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Tần Thiên lại là không hề từ chối, hắn muốn xem xem, cái tên Vương Sâm này rốt cuộc có thể bày ra trò gì.
Chỉ thấy tay Vương Sâm run lên, đổ ra một con rắn nhỏ toàn thân màu đen từ trong túi đồ.
Nó tiến vào trong chậu, nhanh chóng trườn trong đó, còn không ngừng phun nọc.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, không tự chủ được lùi về phía sau. Liễu Như Ngọc không nhịn được lên tiếng: “Tần Thiên cẩn thận!”
Nhìn thấy cô ta quan tâm Tần Thiên từ tận đáy lòng, Kế Phong ghen tị đến mức mắt đỏ lên.
Anh ta cắn răng nói: “Tên họ Tần kia, bưng chậu cho đàng hoàng vào!”
“Vương đại sư, mời ông thể hiện!”
Vương Sâm hét lớn một tiếng, một tay bắt con lấy rắn đen, tay kia cầm con dao, nhắm chuẩn và nhanh chóng cắt đứt nó.
Trong nháy mắt, con rắn bị chia làm hai đoạn, vết cắt không ngừng chảy máu. Trông vô cùng tàn nhẫn.
Mọi người đơ ra một lúc. Hồ Bân không nhịn được nói: “Cái này thật sự còn có thể nối lại được sao?”
“Sau khi nối lại, còn có thể sống sao?”
Vương Sâm cười lạnh nói: “Người khác đương nhiên không thể làm được!”
“Nhưng tôi là Vương Sâm.”
“Không giấu gì mọi người, công phu của tôi chính là được kế thừa từ thần y Biển Thước.”
Chị Vinh không nhịn được nói: “Biển Thước không phải đã chết mấy ngàn năm rồi sao? Ông làm sao mà được truyền lại được?”
Vương Sâm nghiêm mặt nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đã nằm mơ thấy ông ấy.”
“Ông ấy nói tôi có tuệ căn, tôi chính là truyền nhân mà ông ấy vẫn luôn tìm kiếm.”
“Sư phụ trong mơ đã truyền thụ cho tôi 99 đại đạo.”
“Hơn nữa còn nói, chờ sau khi tôi tích lũy đủ phúc khí ở nhân gian, sẽ độ hóa cho tôi vào hàng lớp những vị tiên.”
Hai nữ trợ lý trẻ tuổi quỳ xuống đất, thành kính nói: “Chúng con thề sống chết đi theo đại sư.”
“Xin hãy ban cho chúng con phước lành của sự sống vĩnh cửu khi đại sư phi thăng.”
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có chút mơ hồ.
Rõ ràng là lời nói rất hoang đường, nhưng Vương Sâm đã nói một cách rất nghiêm trang, nghe giống như thật sự có chuyện như vậy.
Sau khi phản ứng lại, Liễu Như Ngọc không nhịn được nói: “Vương đại sư, ông mau dùng thần thông của mình nối con rắn lại đi.”
“Ông xem nó chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau đớn.”
Vương Sâm cười nói: “Liễu Thiên Hậu quả nhiên là người lương thiện, nhất định sẽ nhận được phúc đức.”
“Đừng nóng vội, tôi làm ngay đây.”