Thần Vương Lệnh

“Dùng súng chĩa vào tôi rất nguy hiểm. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cậu đấy.”

Tần Thiên lạnh giọng nói một câu rồi bước lên trước một bước: “Vương đại sư, sao vậy, sợ rồi sao?”

“Không phải là ông đã có được chân truyền của Biển Thước, không lâu nữa sẽ được phi thăng sao? Sao bây giờ một con rắn nhỏ lại dọa ông thành như vậy?”

“Cậu, cậu điên rồi sao?”

“Đừng có lại đây!” Vương Sâm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Khi đối mặt với Tần Thiên đang tới gần, ông ta không tự chủ được lùi về phía sau.

“To gan!”

“Không được vô lễ với đại sư!” Hai nữ trợ lý bị tẩy não kia lại đi lên muốn đẩy Tần Thiên ra.

Tần Thiên vung tay, con rắn hoa trong chậu liền bay về phía Vương Sâm.

“Á, đừng mà!”


Vương Sâm cảm thấy cổ ớn lạnh, sợ tới mức kinh hồn bạt vía!

Con rắn quấn quanh cổ ông ta, chậm rãi di chuyển.

Mọi người tuy rằng không biết Tần Thiên đang làm cái gì, nhưng cũng cảm thấy hắn có chút vô lễ, nhưng có điều vẫn tò mò nhiều hơn.

Tại sao một cao thủ chơi rắn như Vương Sâm, trong chớp mắt lại bị một con rắn dọa thành như vậy?

Tần Thiên nhân cơ hội lấy từ trên eo Vương Sâm chiếc túi chứa con rắn nhỏ màu đen kia.

“Có chút thủ thuật mà đã muốn lừa gạt mọi người.”

“Thật không biết là lỗi của đại sư, hay là lỗi của mọi người đây.”

“Mấy người tự mình xem đi.”

Nói rồi hắn đưa tay lôi con rắn đen ra.


“Ý của cậu là, Vương đại sư vừa biểu diễn là giả?”

“Làm sao có thể, chúng tôi rõ ràng đều tận mắt nhìn thấy mà.” An Quốc không khỏi nghi hoặc.

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Tần Thiên cười nói: “Biểu diễn không phải là giả. Chỉ có điều, rắn là giả.”

“Đây là một con rắn giả do con người tạo ra.”

Tần Thiên nói xong, tiện tay ngắt đầu rắn. Chỉ vào một cái xương màu bạc bên trong rồi nói: “Thấy không? Cái xương này là kim loại.”

“Chính là nó đã điều khiển thân rắn uốn lượn qua lại.”

Khi mọi người nhìn thấy phần đầu rắn bị cắt đứt không những không có máu mà còn rỗng tuếch, tất cả đều không thể tin được.

Liễu Như Ngọc không nhịn được mà nói: “Vậy tại sao vừa rồi vết dao của ông ta lại làm máu chảy ra?”

Tần Thiên cười nói: “Đây chính là điểm thông minh của ông ta.”

“Cả con rắn đều là giả. Chỉ có điều, ông ta biết lựa chọn nơi cắt con dao, dùng thịt và máu rắn thật để lấp đầy. Bằng cách này, cái mọi người nhìn thấy sẽ là rắn thật.”

“Còn về phần tiếp theo…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận