“Tên họ Tần kia, rốt cuộc cậu có mục đích gì? Không cho chúng tôi ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
Kế Phong vừa che mặt, vừa cắn răng nói: “Mày không phải là gian tế mà kẻ thù phái tới đấy chứ!”
“Nói đi, có phải là mày muốn nhân cơ hội này mưu hại lão gia tử không?”
Tần Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn An Quốc.
Hắn không cần giải thích với người khác. Bây giờ chỉ cần xem An Quốc có dứt khoát được hay không thôi.
Nếu như ngay cả An Quốc cũng không tin vào hắn, vậy thì bệnh này coi như vô phương cứu chữa.
An Quốc nhìn Tần Thiên. Đôi mắt già nua phong trần, đã nhìn thấu vô số người, đã quen với sự sống và cái chết của ông ta, giờ đây muốn nhìn thấu Tần Thiên.
Nhưng mà, ánh mắt của Tần Thiên vô cùng bình thản. Như thể trong suốt thấy đáy, thế nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy sâu như biển rộng.
Như thể không bao giờ có thể nhìn thấu, hắn rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Trong lòng An Quốc như có sóng cuộn. Cuối cùng, ông ta cắn chặt răng nói: “Được!”
“Tôi sẽ thử tin cậu một lần!”
“Cậu Tần, mời đi theo tôi!”
Nói xong, ông ta kéo lấy tay Tần Thiên, xoay người sải bước nhanh về phía phòng ngủ.
Đám người Hồ Bân, Kế Chân lo lắng muốn ngăn cản, nhưng đều bị An Quốc quát lớn ở bên ngoài.
Tần Thiên và An Quốc tiến vào trong phòng ngủ rộng rãi, hắn xoay người muốn đóng cửa nhưng lại bất ngờ phát hiện, có một người trẻ tuổi mặc đồ đen theo sát phía sau.
Bên hông anh ta, treo một cây kiếm dài chừng ba thước. Một tay đang nắm chặt cây kiếm, giống như là gắn liền với lưỡi kiếm vậy.
Tần Thiên chợt giật mình.
Ngay từ cảm giác đầu tiên, hắn đã biết đây là cao thủ. Hơn nữa hình như người này đã luôn ở bên cạnh An Quốc lão gia tử.
Nhưng nó giống như cái gai đâm vào thịt. Khi nó không lộ ra, thì gần như là không tồn tại.
Ngay cả Tần Thiên trước đó cũng đã chọn bỏ qua.
Tuy nhiên, một khi cái gai này bị vạch trần, không ai có thể phớt lờ nó được nữa.
“Anh là ai?” Tần Thiên không nhịn được hỏi.
“Truy Phong.”
Người trẻ tuổi áo đen mở miệng, như thể anh ta không giỏi ăn nói. Thanh âm trầm thấp, lời ít ý nhiều.
“Tôi là hộ vệ thân cận của lão gia tử, không thể rời đi.”
An Quốc cười nói: “Cậu Tần à, tôi theo dõi Truy Phong từ nhỏ đến lớn, cậu ấy rất trung thành và tận tâm với tôi.”
“Để cho cậu ấy ở lại, chắc là không sao chứ?”
Nói xong còn không nhịn được tự giễu: “Cậu ấy tính tình như vậy đấy, có lúc ngay cả lời của tôi cũng không nghe.”
“Cậu muốn cậu ấy rời đi, có lẽ là không dễ đâu.”
Tần Thiên gật đầu, nói: “Tôi có thể cảm nhận được, kiếm của cậu rất nhanh.”
Truy Phong lạnh lùng nói: “Tôi chưa thấy ai nhanh hơn tôi.”