Thần Vương Lệnh

“Nhưng mà…” Tần Thiên cười lạnh: “Ở trước mặt tôi, cậu làm gì có cơ hội rút kiếm.”

“Anh nói cái gì?” Truy Phong mặt biến sắc, lập tức rút kiếm.

Lưỡi kiếm quá dài, theo lý mà nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm. Nhưng Truy Phong thật sự là quá nhanh!

Anh ta muốn rút kiếm, tay phải lập tức cầm chuôi kiếm. Như thể tay của anh ta vốn đã đặt sẵn ở trên chuôi kiếm.

Keng một tiếng, cây kiếm sắc lạnh đã được rút ra khỏi vỏ. Không khí xung quanh như lạnh đi vài phần.

Chỉ tiếc, kiếm mới chỉ được rút ra một phần ba.

Tần Thiên tùy ý vung tay lên, vỗ xuống chuôi kiếm.

Một thanh kiếm sắc bén sắp sửa được rút ra khỏi vỏ, thanh kiếm chưa từng mắc sai lầm ở trong tay Truy Phong, giờ đây lại quay trở về với vỏ kiếm.

Truy Phong cắn răng dùng sức, nhưng không thể lay động được tay Tần Thiên.


Mặt anh ta nhanh chóng biến sắc.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Bây giờ cậu đã biết chưa, nếu tôi muốn hại lão gia tử thì các cậu làm gì có ai ngăn cản được.”

“Tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy.”

Đôi mắt Truy Phong gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, giống như là một con ngựa hoang chưa bao giờ bị người thuần phục, cuối cùng đã gặp được người làm cho anh ta tâm phục khẩu phục.

Anh ta thấp giọng nói: “Tôi thua rồi.”

“Tôi sẽ ở đây canh giữ cho anh.”

Nói xong, anh ta tự tay đóng cửa lại. Tay cầm kiếm, mặt không biểu cảm canh giữ ở cửa.

Tần Thiên chợt mỉm cười, có Truy Phong canh giữ ở cửa hắn càng thêm yên tâm hơn rồi.

Hắn nói với An Quốc: “Lão gia tử, ông hãy cởi áo khoác ra và lên giường nằm thẳng đi.”


Vốn dĩ An Quốc còn có ý muốn thử thêm lần nữa.

Nhưng mà, mới vừa tận mắt chứng kiến Tần Thiên chỉ cần nhẹ nhàng ra tay liền dễ dàng áp chế được Truy Phong, khiến cho Truy Phong cúi đầu chịu thua.

Điều này khiến cho An Quốc rất sốc!

Hơn ai hết, ông ta hiểu rất rõ về tốc độ và sức mạnh của Truy Phong.

Tần Thiên này, rốt cuộc là ai?

Có lẽ, hắn thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mình?

Với niềm hy vọng đã có trong lòng, An Quốc liền nghe theo lời của Tần Thiên.

Nghe Tần Thiên nói vậy, ông ta lập tức cởi áo khoác nằm thẳng trên giường. Ông ta mở to hai mắt, muốn xem thầy châm cứu này trị liệu như thế nào.

Tần Thiên “xoạch” một tiếng, từ bên hông rút ra một cái đai dài màu đen, mặt trên chia làm mười ba ô, cắm đầy kim nhỏ màu đen dài ngắn không đồng nhất.

Có kim nhỏ như lông trâu, không nhìn kỹ thì gần như không nhìn thấy.

“Đây là…” An Quốc sửng sốt, theo bản năng ngồi dậy.

Hai mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, run giọng nói: “Giang hồ đồn rằng, Thần Vương điện chủ có Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể thu vận, cải âm dương…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận