Thần Vương Lệnh

Chỉ thấy ông ta sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn tỉnh táo.

Trong giọng nói mang ngữ khí hào sảng, làm gì có dáng vẻ nào là người thân mang trọng bệnh, không qua bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế.

Lần này, không chỉ Giả Hiếu Liêm, mà cả Lý Tồn Trung và Phan Hữu Chí ở bên cạnh ông ta cũng không khỏi sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thế này có gì đó không đúng!

“Cảm ơn tất cả các vị ngày hôm nay đã tới.”

“Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người.”

An Quốc cười nói với phía sau: “Ngọc Nhi, đi ra đây.”

Gương mặt Liễu Như Ngọc rạng rỡ, cô ta mặc một bộ váy dài lộng lẫy, đẹp tới không gì sánh bằng, xuất hiện trước mặt mọi người.


“Liễu Như Ngọc!”

“Liễu thiên hậu!”

Con cháu hai nhà họ Lý và nhà họ Giả, Lý Mậu, Lý Hách, Giả Sơn và Giả Cảnh, hai mắt đều phát sáng lên.

Thân phận công tử của bọn chúng, ngày thường chơi qua mấy tiểu minh tinh, đương nhiên là không đếm hết.

Có điều, đó cũng chỉ là minh tinh nhỏ nhoi.

Ở cấp bậc như của Liễu Ngọc Như, bọn chúng vẫn là chưa từng được chạm qua. Hiển nhiên, Liễu Ngọc Như liền trở thành ánh trăng sáng trong lòng bọn chúng.

Không ngờ ngày hôm nay lại có thể gặp được ở đây.

Người thật ngoài đời so với trên tivi còn đẹp hơn.

Giả Hiếu Liêm vội vàng cười nói: “Đại minh tinh giá đáo, lẽ nào cũng là tới chúc thọ lão gia tử sao?”


“Lão gia vạn phúc kim an!”

An Quốc nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, nói: “Thật ra, đây là cháu gái mà tôi đã nhận từ nhiều năm trước, có thể coi như là người thân duy nhất kiếp này của An Quốc tôi.”

“Các vị, sau khi tôi chết, mong mọi người nể mặt tôi mà chiếu cố cho đứa cháu gái này của tôi.”

Liễu Ngọc Như là cháu gái của An Quốc?

Thảo nào!

Lý Mậu cũng những người khác vội vàng tâng bốc nịnh bợ.

Nếu bọn chúng có thể cưới được Liễu Như Ngọc, như vậy thứ mà bọn chúng có được không chỉ là một đại minh tinh xinh đẹp, mà còn có tài nguyên, nhân mạch và tài sản mà An lão gia tử để lại!

Nhưng Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm lại nghe ra được ẩn ý khác trong lời nói của An Quốc.

An Quốc nói một trăm năm sau, mọi người đều biết đây là một ước mơ mỹ miều. Bây giờ ông ta đang công bố với bên ngoài thân phận của Liễu Ngọc Như, chính là có ý muốn gửi gắm, uỷ thác.

Vậy còn chẳng phải là ông ta thực sự sắp chết sao?

Lý Tồn Trung thấp giọng nói với Phan Hữu Chí: “Anh Phan, anh cứ yên tâm.”

“Nếu như lão gia tử có thể trụ qua được ngày hôm nay, thì nhất định cũng là thời gian không còn nhiều, giao dịch ban nãy của chúng ta, anh không được nuốt lời đâu đấy nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận