Thần Vương Lệnh

“Anh Thiên, sau này phải nhờ anh che chở cho bọn em rồi!”

“Anh Thiên và Liễu thiên hậu thực sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”

Đối với mấy lời này này, biểu hiện của Tần Thiên trước sau như một, căn bản không hề để ý.

Hắn nhìn Phan Hữu Chí, cười lạnh nói: “Thì ra là Phan gia chủ.”

“Phan gia chủ, mặc dù đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, có điều tôi đã ngưỡng mộ đại danh của ông từ lâu.”

Mắt của Phan Hữu Chí gần như có thể bắn ra lửa. Hiện tại, ông ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Thiên lại có lá gan và năng lực lớn như vậy!

Hóa ra cái thằng ranh này xu nịnh được An Quốc.

Mối hận giết con gái!

Thù giết con trai!

Còn có biết bao nhiêu cao thủ của Phan gia chết thảm như vậy, tất cả đều nhờ vào phúc của hắn!


Bây giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mặt, lại còn nhởn nhơ mà nói chuyện với ông ta như vậy.

Phan Hữu Chí tức đến hộc máu, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

Không hổ một đời kiệt xuất, ông ta gắng gượng nuốt ngụm máu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần tiên sinh, quả thật là tuổi trẻ tài cao.”

“Hy vọng sau này có cơ hội, có thể xin Tần tiên sinh chỉ dạy thêm.”

“Được thôi.” Tần Thiên cười cười, nói với Liễu Như Ngọc: “Tôi có hơi khát, chúng ta đi uống trà đi.”

“Ừm.” Liễu Như Ngọc đỏ mặt gật đầu, cùng Tần Thiên ngồi sang bên cạnh, bàn tay mảnh mai mềm mại rót trà cho Tần Thiên.

Tần Thiên nhàn nhã thưởng thức.

Phan Hữu Chí nghiến răng chịu đựng. Bây giờ, ông ta phải sử dụng con át chủ bài cuối cùng của mình.

“Lão gia tử, A Kiệt nói, thằng bé năm nay có hy vọng sẽ tiến xa hơn, được điều về tỉnh lị.”


“Đứa nhỏ này vẫn luôn cảm kích ân đức lão gia tử chỉ điểm cho nó từ những ngày đầu, cũng muốn trở để hiếu kính lão gia tử.”

“Lão gia tử thấy thế nào?”

Chỉ cần chuyện của Phan Kiệt được giải quyết ổn thỏa, ngày qua tháng lại, đừng nói là Tần Thiên, kể cả có là An Quốc, Phan gia của ông ta cũng đều sẽ không để vào mắt.

An Quốc gật đầu nói: “Đây là chuyện tốt.”

“Miễn là làm đúng trình tự quy tắc thì tôi cũng rất vui vẻ.”

Phan Hữu Chí vội vàng nói: “Học trò cũ của lão gia tử ở khắp thiên hạ, có thể giúp tôi hỏi thăm tới những bên liên quan không ạ?”

“Nếu được như vậy, sẽ càng như ván đã đóng thuyền.”

Phan Hữu Chí cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy mấy nhân viên chính phủ mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào.

“Lão gia tử, chúng tôi đến từ đội điều tra, tôi tên Liêm Khang.”

“Hôm nay đến chúc thọ lão gia tử.”

Người của đội điều tra?

An Quốc là một người khôn ngoan. Ông ta từ trước đến nay chưa từng quen biết Liêm Khang này, đối phương làm sao lại có thể đột nhiên tới tận cửa chúc thọ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận