Thần Vương Lệnh

So với những món sơn hào hải vị tại yến tiệc bên ngoài thì nồi lẩu vừa thơm vừa cay trước mặt này còn ngon hơn nhiều.

Hắn không khách khí nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Vẻ mặt Dương Vinh cổ quái, chị ta nhìn về phía Liễu Như Ngọc nói: “Cần chị tránh đi không?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: “Chị Vinh, chị nói bậy bạ gì vậy?”

“Chúng ta cũng không phải người ngoài, cùng ăn đi.”

Chị Vinh cười nói: “Dù sao tôi cũng ăn đủ rồi, tôi cũng không nên làm cái bóng đèn.”

“Tần thần y, tôi từng đồng ý với anh, sau khi chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, tôi có thể giúp anh hẹn hò với người con gái này, bây giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

“Tôi nói cho anh biết, người này tuyệt đối là cực phẩm, chưa từng yêu đương với bất kỳ ai.”

“Giao cho anh đó. Cố lên.”


Nói xong liền đứng dậy rời đi.

“Dương Vinh!”

“Chị còn như thế, em… em liền đuổi chị đi!” Gương mặt Liễu Như Ngọc đỏ bừng, thực sự có chút căng thẳng.

Dương Vinh cười nói: “Làm sao vậy, giờ mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi mà.”

“Chị biết rồi, em cho rằng cậu ấy đã có vợ rồi đúng không?”

“Này, tuổi này rồi, bình thường mà.”

“Thiên hậu, dũng cảm lên, không cần xấu hổ.”

Thấy Liễu Như Ngọc cắn răng không nói gì, Dương Vinh nắm tay cô ta nói: “Chị nhìn ra được, em động lòng với cậu ấy rồi.”

“Có lẽ chính em cũng không biết, kỳ thật từ lần trước sau khi em từ Milan trở về, em đã thay đổi rồi. Cô gái ngốc này, đây chính là cảm giác yêu đương.”


“Đời người ngắn ngủi, dũng cảm mà nắm bắt lấy. Dù có danh phận hay không, chị lại cảm thấy không quá quan trọng.”

“Đối với chị mà nói, không có danh phận càng tốt, như vậy hai người đều không phải chịu sự ràng buộc, vui vẻ thì ở bên nhau, không vui thì chia tay.”

“Tốt biết mấy.”

Nghe những lời này, Liễu Như Ngọc vẫn chỉ trầm mặc. Cô ta đỏ mặt, tim đập loạn xạ.

Một giọng nói vang lên trong đầu: Bản thân thực sự đã yêu anh ấy rồi sao? Đây có thực sự là cảm giác khi yêu không?

Còn nữa, bản thân có thực sự muốn … trở thành tình nhân của anh ấy không?

Cô ta không tự chủ được, bất giác ngượng ngùng nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên vẫn luôn không ngừng ăn thịt, tựa hồ như không nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.

Hắn còn có thể làm gì? Kiểu người phóng khoáng đến rồi đi giống như Dương Vinh, hắn cũng rất khó chống đỡ.

Vì vậy, hắn chỉ có thể giả vờ là một người qua đường vô tội.

Dương Vinh không vui, bực bội nói: “Tôi nói này Tần Thiên, cậu đừng chỉ có chuyên tâm ăn như thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận