Tuy nhiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được một đao của Truy Phong.
Trường đao sắc bén bổ trên mặt đất.
Nền đá cứng rắn ngay lập tức xuất hiện một vết nứt sâu.
Ngay cả một bụi hoa cây cối xung quanh cũng bị lực mũi đao quét trúng, cành lá đều rơi xuống, bề mặt cắt rất đều.
“Làm sao có thể?” Truy Phong kinh ngạc há hốc miệng không nói nên lời.
Tần Thiên mỉm cười nói: “Cậu cho rằng tôi không thể tránh được, cho nên ở thời khắc cuối cùng muốn thu lực lại.”
“Đao này không tính, làm lại đến đây.”
Lòng hiếu thắng của Truy Phong trong nháy mắt bị khơi dậy. Bây giờ anh ta không còn bất kỳ sự kiêng kỵ gì nữa.
Vù!
Vù vù!
Liên tiếp ba đao, Truy Phong dùng chính là Tuyền Phong Tam Trảm tâm đắc nhất của anh ta.
Có biết bao cao thủ đã mất mạng xuống Hoàng Tuyền dưới đao Tuyền Phong Tam Trảm này.
Nhưng mà Tần Thiên vẫn rất thông thả, mỗi một lần đều vô cùng khéo léo tránh đi.
Đến cuối cùng Truy Phong thật sự không thể chịu nổi nữa, anh ta hét lên: “Chết đi cho tôi!”
Toàn thân bị kích thích nhảy lên không trung.
Một đao vô cùng sắc bén bổ về phía Tần Thiên giống như tia chớp xé rách mây đen.
“Truy Phong không được!”
“Tần Thiên cẩn thận!”
Truy Phong xuất ra một đao này làm cho An Quốc và Liễu Như Ngọc đều có cảm giác như rơi xuống địa ngục, kinh ngạc hét lớn.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ra thực lực chân chính của Truy Phong thông qua một đao này.
Lần này cuối cùng hắn không tránh né nữa.
Mà vươn ra hai ngón tay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Đúng vậy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao sắc bén.
Hai ngón tay nhìn như bình thường, nhìn như tùy tiện kẹp lấy.
Lúc này thời gian và không gian giống như đột nhiên đứng yên.
Một đao kinh động quỷ thần, đóng băng giữa không trung, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm được.
Còn Truy Phong đang cầm đao, người ở giữa không trung, cơ thể và đao cùng nhau bị đóng bắng.
Giống như con ngựa phi nước đại giẫm ên con yến bay.
Một cảnh tượng rất kỳ lạ.
“Tôi nghe nói trong rừng rậm Na Cương có một vị đao thần, một rìu có thể cắt đứt âm dương, kinh động quỷ thần.”
“Cậu là người của ông ta?”
Tần Thiên buông tay ra, mỉm cười nói.