Ở phía xa, Tần Thiên nhìn thấy họ đi vào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cuối cùng hắn mới cảm nhận được rằng, phụ nữ mới là sinh vật khó đối phó nhất trên thế giới này.
Lâm Tước đi tới, hơi đồng tình nhìn Tần Thiên, cười nói: “Tiên sinh, cảm giác bị hai người phụ nữ vây quanh ghen, khó chịu nhỉ?”
Tần Thiên nghiêm túc nói: “Lâm Tước, đừng nói bậy.”
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng.”
Lâm Tước cười nói: “Tôi biết. Chỉ có điều suy nghĩ của phụ nữ là khó dò nhất.”
“Vừa rồi chủ tịch và ngôi sao lớn khẩu chiến, tôi cũng toát mồ hôi thay anh.”
“Bây giờ anh muốn đi đâu, thật sự không tham gia buổi tiệc à?”
Tần Thiên cười khổ nói: “Tôi tránh còn không kịp nữa là.”
Lâm Tước mím môi cười nói: “Vậy anh định về nhà mua cá sao? Có cần tôi tiễn anh không?”
Tần Thiên cười nói: “Chủ tịch của các cô cũng đã ra lệnh rồi, tôi dám không mua à? Nhưng mà tiễn thì không cần, tôi tự gọi xe.”
Lâm Tước cười nói: “Thực ra, anh không cần căng thẳng vậy đâu.”
“Buổi tối chủ tịch tiếp đãi Liễu Như Ngọc, sẽ không kết thúc quá sớm. Tôi trông chừng giúp anh, đến khi họ sắp tan tiệc sẽ thông báo cho anh.”
“Thời gian giữa anh có thể tự sắp xếp.”
Tần Thiên nói: “Tôi cũng không có việc gì, không sắp xếp gì cả.”
“Phải không?” Lâm Tước cười nói: “Theo như tôi biết, nhóm người Lãnh Phong đang ầm ĩ muốn đợi anh về mời họ ăn lẩu đấy.”
“Anh thật sự không muốn đi uống rượu với nhóm bạn nam kia à?”
“Đúng nhỉ!” Đôi mắt Tần Thiên sáng lên, nghĩ đến gì đó liền nhoẻn miệng cười nói: “Lâm Tước, làm phiền cô một chút.”
“Bảo người mua cá đưa về nhà. Đến khi buổi tiệc của chủ tịch các cô sắp kết thúc thì thông báo với tôi.”
“Chỉ cần không chậm trễ việc nấu canh cá là được.”
Lâm Tước gật đầu cười nói: “Được.”
“Chỉ có điều là tôi rất tò mò, tiên sinh, đàn ông các anh kết hôn rồi đều sợ vợ vậy sao?”
“Nếu chủ tịch Tô không vui, liệu anh có còn tiếp tục dây dưa với ngôi sao lớn không?”
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến: “Cái gì dây dưa với ngôi sao lớn! Không có chuyện đó!”
“Lâm Tước, tôi đi trước đây. Lần sau giới thiệu người yêu cho cô.”
“Đúng rồi, cô cảm thấy Lãnh Phong thế nào?”
Lâm Tước đỏ mặt giậm chân: “Tiên sinh, anh lấy oán báo ơn!”
“Nếu biết sớm thì tôi đã không giúp anh!”
Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Tần Thiên bật cười, gọi điện thoại cho Tàn Kiếm nói: “Buổi tối mọi người ăn gì?”
Tàn Kiếm sửng sốt, nói: “Nướng cả con cừu đấy. Sao thế?”