Thần Vương Lệnh

“Hy vọng hắn có thể nể mặt, chúng ta mời hắn ăn cơm.”

Lý Thành Nam cũng có chút kích động, nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Thiên ca!”

Lúc này điện thoại của ông ta đổ chuông.

Thấy con trai gọi tới, ông ta không vui: “Ba đang bận, có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau.”

“Bố!” Lý Cường nghe thấy tiếng của ba mình suýt chút nữa là bật khóc.

“Ba mau tới đây đi!”

“Mau dẫn người đến bờ sông, con bị người ta bắt cóc rồi!”

Cái gì?

Lý Thành Nam hoảng sợ, điện thoại xém chút nữa rơi xuống đất.

Lúc này, Bạch Khải cùng với mấy ông chủ còn lại cũng đều nhận được điện thoại của con trai bọn họ.

Nội dung đều giống nhau.


“Mấy đứa trẻ đã bị bắt cóc? Là ai lại có lá gan lớn như vậy!”

“Nhanh, báo cảnh sát!”

“Chờ một chút!”Lý Thành Nam bình tĩnh nói: “Không thể báo cảnh sát!”

“Sự an toàn của đám trẻ mới quan trọng!”

“Hơn nữa hình như đối phương không nói muốn bao nhiêu tiền, chắc là muốn đàm phán.”

“Các vị, chúng ta chạy tới trước, sau đómọi người thông báo cho vệ sĩ trong nhà mình, tất cả chạy tới đó.”

“Đúng, đi mau!”

Đối với những người giàu có này, con cái chính gốc rễ của bọn họ.

Cả đám hoảng sợ lao ra nhảy lên xe, bảo tài xế chạy nhanh ra bờ sông.

Sau nửa tiếng, Tần Thiên lại câu được thêm một con cá chép nhỏ.


Bên bãi đá vang lên tiếng ô tô, tổng cộng có sáu chiếc xe sang đang chạy tới.

“Tiểu Cường, con không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bạch Nam, không sao không sao, ba tới rồi!”

“Các người là ai? Sao lại to gan như vậy!”

“Ban ngày ban mặt lại dám bắt cóc con của chúng tôi!”

“Còn có vương pháp hay không?”

Không hổ là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh chìm nổi, bọn họ hùng hổ xoong toi quát tháo.

“Ba!”

“Ba!”

“Cứu bọn con!”

Mấy tên phú nhị đại này cũng kích động khi nhìn thấy ba mình, bọn họ muốn đứng lên nhưng bị người mặc đồ đen phía sau đè xuống, căn bản không thể nhúc nhích được. . ngôn tình tổng tài

“Các người chết chắc rồi!”

“Đồ chết tiệt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận