Bốp bốp bốp!
Đánh Lý Cương cho đến khi miệng đầy máu.
Mấy người còn lại cũng không dám chậm trễ.
Mấy thằng nhóc bị đánh khóc lóc ầm ĩ.
Đám người Lý Thành Nam vừa đánh vừa nhìn sắc mặt Tần Thiên, bọn họ không dám nể tình.
Bởi vì bọn họ biết chỉ có như vậy mới có thể để Tần Thiên tha cho con trai của bọn họ.
Nếu không để Tần Thiên ra tay, vậy thì chỉ sợ con trai của bọn họ thật sự sẽ sống không qua nổi ngày hôm nay.
Tần Thiên từ từ quấn dây câu lại, thu cần câu lại.
Vỗ vỗ tay, nói với Lãnh Phong: “Mang cá lên xe cho tôi.”
“Cẩn thận chút.”
Tần Thiên lên chiếc xe Toyota Land Cruiser, cười lạnh lùng với Lý Thành Nam: “Đừng quên bảo con trai ngoan của các người bồi thường cho ông bác này.”
“Tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là phải để cho bọn họ học được cách tôn trọng.”
“Nếu ông bác không gật đầu thì các người cứ tiếp tục tát.”
“Được, Thiên ca cứ yên tâm!”
“Chúng tôi nhất định giám sát thật tốt!
“Thằng nhóc kia, còn không mau xin lỗi ông ấy!”
Đám người Bạch Nam và Lý Cường phản ứng lại, nhào tới trước mặt ông bác kia, không ngừng dập đầu cầu xin tha.
Ông bác kia đã chết lặng lâu rồi!
Nhìn Tần Thiên lái chiếc Toyota Land Cruiser và thủ hạ như hổ lang rối rít nhảy lên xe rời đi.
Ông ta không biết nên nói gì cả.
Trời ơi!
Đây là Mãnh Long Quá Giang!
(Mãnh Long Quá Giang tên một bộ phim võ thuật của Lý Tiểu Long.)
Trên đường đi, Tần Thiên rất sốt ruột, hắn sợ sẽ bị trễ.
Bởi vì Lâm Tước lặng lẽ gửi tin nhắn báo cáo, Tô Tô và Liễu Như Ngọc quay xong.
Bây giờ đang chuẩn bị trở về.
Hắn không tự chủ được đạp chân ga, tốc độ xe tăng vọt hơn một trăm.
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, cùng với hai mươi tân binh mới chiêu mộ trong chiếc xe Jinbei, còn tưởng rằng phía trước có chiến đấu gì.
Đạp chân ga bám sát theo phía sau.
Cuối cùng đến cổng Long Viên.
Vệ sĩ phụ trách canh gác không nhận ra chiếc xe Toyota Land Cruiser này, đi lên ngăn cản nhưng nhìn thấy Tần Thiên thì vội vàng thả đi.
Tần Thiên hỏi: “Phu nhân đã trở lại chưa?”
“Báo cáo tiên sinh!”