Thần Vương Lệnh

“Về phần nơi trị bệnh, là nơi lão gia tử tự mình lựa chọn. Đại tiểu thư cũng biết chuyện này trọng đại, chúng tôi không thể không cẩn thận.”

“Cho nên không tiện tiết lộ địa điểm cụ thể.”

Liễu Như Ngọc trầm mặc nói: “Bệnh của ông nội liên quan đến cục diện tỉnh thành và toàn bộ tỉnh Nam Giang, tôi có thể hiểu.”

Cô nhìn Tần Thiên, có chút lo lắng nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tần Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, cô cứ trở về nghỉ ngơi đi.”

“Có tôi ở đây, đảm bảo lão gia tử sẽ không có vấn đề gì.”

Liễu Như Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên đến gần hôn lên mặt Tần Thiên một cái, nói: “Xin nhờ anh!”

Hành động này, không chỉ làm cho Tần Thiên sững sờ mà Lý Xuân ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, trong mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người.

Tuy nhiên cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Thấy Tần Thiên nhìn qua, hắn ta vội vàng cúi đầu nói: “Mời tiên sinh xuống xe!”


Trong lòng Tần Thiên cười lạnh.

Quả nhiên hắn đoán không sai lần này đến trị bệnh, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Chỉ là hắn không ngờ biến số lại bắt đầu từ bên trong An gia.

Có lẽ Liễu Như Ngọc và Dương Vinh không cảm nhận được gì, nhưng không thể lừa được Tần Thiên.

Lý Xuân này, mặc dù là thuộc hạ của Vũ Thiên Vương Hồ Bân, nhìn rất cung kính.

Nhưng mà hắn ta và hơn trăm tên vệ sĩ xung quanh đều có sát khí.

Sát khí này rõ ràng là nhằm vào mình.

Tỉnh thành ơi tỉnh thành, đúng là dòng nước ngầm mãnh liệt.

Chỉ là nếu Tần Thiên hắn dám đến, sao phải sợ chút sóng gió nhỏ?

Hắn làm bộ như không biết gì, dưới sự giám thị của đám người Lý Xuân lên một chiếc xe thương mại.


Lý Xuân hạ lệnh, chiếc xe khởi động, cùng với mấy chục chiếc Mercedes chạy đi.

Trong xe Tần Thiên thấy Lý Xuân đích thân giám thị mình, luôn đặt tay bên hông.

Hắn biết đối phương đang cầm súng.

Hắn cười nói: “Nghe nói dưới trướng lão gia tử có bốn thiên vương, Hồ Bân là Vũ Thiên Vương.”

“Hồ Bân phái anh tới đón tôi, xem ra anh rất được ông ta trọng dụng.”

“Lúc tiệc mừng thọ sao lại không nhìn thấy anh?”

Lý Xuân trầm giọng nói: “Thuộc hạ của Vũ Thiên Vương có bát kim cương. Tôi đứng thứ ba.”

“Bình thường chúng tôi canh giữ ở các nơi. Trong trường hợp bình thường chúng tôi không thể tự ý rời đi.”

Tần Thiên nhíu mày: “Những nơi anh nói chính là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Nam Giang phải không.”

“Long Giang có người của các anh không?”

Lý Xuân lạnh lùng nói: “Long Giang chật hẹp nhỏ bé, chúng tôi chướng mắt.”

“Hoá ra là vậy.” Tần Thiên cười lạnh không nói.

Lý Xuân trầm mặc một chút, nghiến răng nói: “Rõ ràng anh đã có vợ, vì sao còn muốn dụ dỗ đại tiểu thư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận