“Chẳng lẽ anh muốn đại tiểu thư làm tình nhân cho anh, anh cảm thấy mình xứng sao?”
Tần Thiên có chút bất ngờ, nói: “Chẳng lẽ anh cũng thích đại tiểu thư giống như Kế Phong?”
Sát khí trong mắt Lý Xuân chợt lóe rồi biến mất, hắn ta nghiến răng nói: “Đại tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay lão gia tử!”
“Người dám thương tổn cô ấy đều phải chịu trừng phạt!”
Tần Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Là cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên tôi.”
“Anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy chủ động hôn tôi. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao tôi có thể từ chối nổi.”
“Anh…”Sắc mặt Lý Xuân tái mét, suýt chút nữa đã muốn rút súng ra.
Tuy nhiên hắn ta cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại được.
Lý Xuân cười khẩu nói: “Họ Tần, đừng đắc ý quá sớm.”
“Nên đảm bảo bản thân có thể sống sót trước rồi nói sau.”
Sau đó Tần Thiên lại cố ý kích thích Lý Xuân thêm mấy lần, không biết có phải Lý Xuân đã phát hiện ra hay không, mà hắn ta cắn chặt răng không nói một lời.
Nhưng Tần Thiên đã xác định một điều đúng là người An gia muốn giết hắn.
Chỉ là hắn vẫn chưa xác định được là ai đã ra lệnh này.
May mắn là câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.
Dưới màn đêm, đoàn xe dừng lại trước cổng của một biệt thự.
Tần Thiên nhìn thấy biệt thự này được xây dựng ở lưng chừng núi, đằng sau là vách đá.
Trong bóng tối, bóng người di chuyển xung quanh, không biết có bao nhiêu người canh gác.
Là An Quốc biết quá trình trị bệnh sẽ có người đến quấy rối, cho nên lựa chọn một nơi có địa hình nguy hiểm như vậy sao?
Không hiểu sao Tần Thiên lại cảm thấy nơi đây giống một nhà tù.
“Xuống xe!”
“Lão gia tử đang chờ ở bên trong, đi theo tôi!”
Lý Xuân đích thân giám thị Tần Thiên, dẫn hắn đi vào biệt thự.
Một mảnh tối đen như mực, trong biệt thự không hề có một ngọn đèn nào.
Vào phòng khách, đi lên tầng hai.
Một bóng đen ngồi bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là vách đá tối không thấy đáy.
Gió đêm gào thét, rét lạn.
Tần Thiên nhận ra người này chính là Vũ Thiên Vương, một trong bốn thiên vương của An gia, người nắm giữ quân sự Hồ Bân.
“Hồ tổng, đã dẫn người đến.”
“Tôi biết rồi, tôi và Tần tiên sinh có chuyện cần nói, cậu đi xuống đi.”
“Nhớ kỹ không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự tiện vào.”
“Vâng!”
Lý Xuân nhận mệnh, xoay người rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Hồ Bân thắp một ngọn nến bên cạnh bàn trà.