Thần Vương Lệnh

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.

Cả người ông ta vẫn chìm trong bóng tối, sắc mặt biến đổi thất thường.

“Tần tiên sinh, mời uống trà.”

Tần Thiên ngồi xuống đối diện, nhìn màn đen ngoài cửa sổ thở dài, nói: “Lão gia tử không có ở đây.”

“Đúng vậy.” Hồ Bân nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Có phải đã làm cậu thất vọng không?”

Tần Thiên uống một ngụm trà, cười lạnh nói: “Nói đi, rốt cuộc có ý gì?”

Ánh mắt Hồ Bân như đao nhìn chằm chằm Tần Thiên!

Dương như muốn nhìn thấu Tần Thiên

Tuy nhiên, ông ta đã thất vọng.

Vẻ mặt Tần Thiên rất bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn như trong veo, nhưng cũng giống như màn đêm bên ngoài, sâu không thấy đáy.


Ông ta hừ một tiếng, hai tay vươn ra, tay trái cầm lấy ra một con dao ngắn, tay phải lấy ra một khẩu súng có tay cầm màu vàng.

Cả dao và súng đều đã sờn nhưng rất bóng loáng.

Vừa nhìn đã biết chủ nhân đã mang theo nó lâu ngày, thường xuyên luyện tập, hơn nữa còn rất yêu quý.

“Hồ Bân tôi, hai mươi tuổi đi theo lão gia tử.”

“Tay trái dao, tay phải súng, lập được nhiều chiến công hiển hách. Nhờ được lão gia tử đề bạt tôi làm một trong tứ thiên vương, thay ông ấy quản lý quân đội.”

“Đời này tôi chưa từng khâm phục người nào, chỉ có lão gia tử là ngoại lệ.”

“Tôi đã từng thề ở trước mặt lão gia tử, cái mạng này, đời này nhất định phải chết vì lão gia tử.”

“Cho nên kẻ nào dám thương tổn lão gia tử, Hồ Bân tôi tuyệt đối không bỏ qua!”

“Tần tiên sinh, tôi biết thân thủ bất phàm của cậu. Cậu cảm thấy có thể tiếp được một dao một súng này của tôi không?”


Tần Thiên lẳng lặng nghe, cười lạnh nói: “Tôi muốn giết ông thì ông hoàn toàn không có không có cơ hội ra tay.”

“Còn có vệ sĩ mai phục ở bên ngoài của ông, cũng không ai cản được tôi.”

“Cậu chắc chắn?” Hồ Bân đột nhiên đổi sắc mặt.

Tần Thiên buông chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Đừng lề mề nữa!”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Nếu tiếp tục lề mề, ảnh hưởng đến việc chữa bệnh cho lão gia tử, thì ai chịu trách nhiệm đay?”

Hồ Bân nghiến răng nói: “Đúng là chấp mê bất ngộ!”

“Đã đến lúc này cậu còn dám đề cập đến chuyện chữa bệnh sao?”

“Nói đi, rốt cuộc Bắc Giang Vương cho cậu lợi lộc đến mức nào, khiến cho cậu sẵn sàng bán mạng cho ông ta?”

“Hử?” Tần Thiên ngược lại ngây người một chút, nói: “Bắc Giang Vương?”

“Đó là ai?”

Hồ Bân giận dữ nói: “Đừng giả vờ nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận