“Tỉnh Nam Giang và tỉnh Bắc Giang, cách nhau một con sông, lấy sông làm ranh giới cai trị. Lão gia tử trấn giữ Nam Giang, xưng là Nam Giang Vương, luôn là kẻ thù không đội trời chung với Bắc Giang.”
“Bắc Giang Vương Lưu Triệt bây giờ, lại chưa bao giờ từ bỏ ý đồ muốn đánh ngã lão gia tử chiếm Nam Giang.”
“Chẳng qua tất cả tiến công của ông ta đều bị chúng ta phá lui.”
“Không nghĩ tới Lưu Triệt đê tiện vô sỉ này, lại tìm được một người như cậu với ý đồ dùng cái cớ trị bệnh để sát hại lão gia tử!”
“Cậu còn không chịu thừa nhận sao?”
Tần Thiên nhíu mày: “Các người có chứng cớ gì không?”
“Thật đúng là không thấy Hoàng Hà không chịu bỏ cuộc!” Hồ Bân lớn tiếng nói: “Dẫn theo nhân chứng vào!”
Ngay lập tức, Lý Xuân dùng súng để áp giải một thanh niên vào.
Người thanh niên quỳ xuống dập đầu, nói: “Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, xin hãy tha cho tôi!”
Hồ Bân lạnh lùng nói: “Cậu là ai, lần này tới Nam Giang muốn làm gì, nói lại một lần nữa trước mặt Tần tiên sinh.”
Người thanh niên vội vàng nói: “Tôi tên Đinh Tam là người của Bắc Giang Vương. Lần này Bắc Giang Vương phái chúng tôi đến Nam Giang, nói là có kế hoạch quan trọng.”
“Chúng tôi đợi cho đến khi Nam Giang xảy ra biến cố, trong ứng ngoại hợp, giành được Nam Giang.”
Lý Xuân lớn tiếng nói: “Nói rõ ràng, vì sao Nam Giang lại xảy ra biến cố?”
Người thanh niên cắn răng nói: ” Bắc Giang Vương không nói rõ, tôi chỉ tình cờ nghe thấy một câu, ông ta nói cái gì mà bác sĩ có thể cứu người, cũng có thể giết người.”
Hồ Bân xua tay, bảo Lý Xuân dẫn Đinh Tam xuống.
Ông ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: “Nghe thấy chưa? Bác sĩ, có thể cứu người cũng có thể giết người. ”
“Hiện tại cậu còn không chịu thừa nhận sao? Bác sĩ giết người trong miệng Lưu Triệt, chính là cậu, Tần Thiên!”
“Cậu cấu kết với Lưu Triệt, muốn mượn cơ hội chữa bệnh này để giết chết lão gia tử.”
“Sau đó người của Lưu Triệt mai phục ở tỉnh thành, sẽ nhân lúc chúng ta rối loạn chiếm được Nam Giang!”
“Tần Thiên, đồ lòng lang dạ thú nhà cậu, tôi giết cậu!”
Hồ Bân tức giận hét lên, một tay cầm dao một tay cầm súng lục, đồng thời nhắm vào Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên âm trầm.
Hắn biết mình đã rơi vào một cái lưới lớn do người có ý đồ thiết kế.
Chỉ là người dệt cái lưới này rốt cuộc là ai, thật sự là Bắc Giang Vương Lưu Triệt kia sao? Hắn vẫn chưa rõ.
Hắn nhìn Hồ Bân, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp An Quốc.”
Hồ Bân phẫn nộ nói: “Đồ chó, sắp chết đến nơi, mà vẫn còn nói xằng nói bậy.”
“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”
Tần Thiên cười lạnh nói: “Ông cảm thấy thế nào?”
“Đừng động đao động thương trước mặt tôi.”