Thần Vương Lệnh

Hiện giờ toàn bộ An gia, hai người có tiếng nói nhất chính là bọn họ.

“Đội trưởng Lý đã trở về!”

“Không đúng, là Lý Thiên Vương!”

“Lý Thiên Vương xung phong đi đầu, dẫn dắt chúng tôi đánh giết đám người Bắc Giang!”

Tin tức chiến thắng đã đến.

Lý Xuân toàn thân đầy máu, cầm đao dính máu kích động xông vào.

Kế Chân vội vàng nói: “Lý Thiên Vương, cậu không sao chứ?”

“Cảm ơn kế lão quan tâm!”

Lý Xuân lớn tiếng nói: “Tôi không phụ sứ mệnh, thành công giết lui đám người Bắc Giang!”

“Còn lại một ít tàn dư, cho tôi một chút thời gian nhất định sẽ quét sạch chúng!”


Lúc này, trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân, mấy kim cương còn lại cũng dẫn người chạy tới.

Bọn họ kinh ngạc nghe thấy biến cố lớn, bẻ mặt đều hết sức kinh ngạc.

Kế Chân vui mừng cười nói: “Nam Giang có Lý Xuân, bình yên không phải lo lắng.”

Ông ta nhìn Ninh Thông, nói: “Ninh Thần Tài, bây giờ ông nói như thế nào?”

Trải qua trận chiến này, năng lực chỉ huy của Kế Chân, cùng với năng lực chiến đấu của Lý Xuân đã được chứng minh. Uy tín của hai người bọn họ tăng lên rất nhiều.

Một mình Ninh Thông cũng khó có thể xoay chuyển cục diện.

Ông ta gật đầu nói: “Vậy để Lý Xuân tạm thời kế vị Vũ Thiên Vương.”

“Lý Xuân, cậu phải lãnh đạo lực lượng quân sự của An gia, một mặt quét sạch dư nghiệt Bắc Giang.”

“Mặt khác tìm kiếm vây bắt hung thủ Tần Thiên!”


“Đợi đến khi an táng lão gia tử, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực tóm được Bắc Giang, báo thù cho lão gia tử!”

“Ninh Thần Tài yên tâm!”

“Cứ giao cho tôi!” Lý Xuân rạng rỡ.

Có Ninh Thông lên tiếng, vị trí Vũ Thiên Vương của anh ta về cơ bản đã ổn định.

Thật ra lực lượng Bắc Giang đêm qua đều là Kế Chân thông đồng với Bắc Giang Vương, bảo Bắc Giang Vương cố ý đưa đám ngừoi đó cho bọn họ.

Bởi vì Kế Chân biết lòng người sẽ không phục lúc hỗn loạn.

Chỉ có một trận chiến đẫm máu mới có thể để cho bọn họ áp chế được những người này.

Họ phải cho đám người thấy rằng chỉ có họ mới có thể chống lại Bắc Giang và đảm bảo an ninh cho Nam Giang.

Ninh Thông trầm ngâm một chút, lại nói: “Về phần chuyện khác, tôi cảm thấy vẫn nên chờ ngày an táng lão gia tử rồi hãy quyết định sau.”

“Kế quản gia, ông đừng quên. Tứ Thiên Vương chúng tôi, hiện tại tính cả Lý Xuân và tôi, tổng cộng mới có hai người.”

“Chỉ có Tứ Thiên Vương đồng thời biểu quyết, thông qua toàn phiếu mới có thể quyết định đại cục của An gia.”

Kế Chân gật đầu, nói: “Ngọc Thiên Vương phụ trách tất cả quan hệ ngoại giao của An gia, không thể xem thường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận