“Ngọc nhi, anh cố ý dặn phòng bếp làm canh bát bảo, dưỡng âm bổ khí, làm đẹp, em uống một chút đi.” Kế Phong ân cần nói.
Liễu Như Ngọc tóc tai rối bời ngồi trên giường.
Cô ta giận dữ nói: “Kế Phong, tôi đã nói rồi, để tôi đi gặp gia gia!”
“Tôi không tin rằng ông ấy đã chết!”
“Nhất định các người đang lừa gạt tôi!”
“Ngoan.” Kế Phong cười nói: “Người chết không thể sống lại, em vẫn nên nén bi thương đi.”
“Quên những chuyện không vui kia đi, sau này có anh rồi.”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ để cho em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Nào, anh đút cho em.” Kế Phong cười hì hì, bưng chén ngồi ở bên giường, tự tay múc một muỗng canh, dùng miệng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Liễu Như Ngọc.
“Tôi không uống!”
“Cút đi!” Liễu Như Ngọc phẫn nộ hét lớn, vung tay hất mạnh chén canh.
Canh nóng bắn tung toé lên tay và trên người, Kế Phong hét lên.
Anh ta giận tím mặt: “Con khốn, bây giờ cô đã là người của tôi, vậy mà còn không biết tốt xấu!”
“Tôi muốn cô trở thành làm vợ tôi!” Nói xong anh ta lập tức nhào tới.
“Đừng!” Liễu Như Ngọc bất lực che mặt hét lớn.
“Kế Phong, cậu muốn làm gì!” Thời khắc mấu chốt, Dương Vinh xông vào.
Kế Phong nghiến răng nói: “Chuyện giữa tôi và vợ mình, không cần người ngoài quan tâm.”
“Dương Vinh, chị chắc là biết rõ sau này nên nịnh bợ ai rồi chứ!”
Dương Vinh cười khẩy nói: “Nhìn thì như ba con các người nắm chắc cục diện, nhưng không nên đắc ý quá sớm.”
“Cậu chớ quên, ba ngày sau an táng lão gia tử. Đến lúc đó nếu như không thể để Như Ngọc trước mặt mọi người thừa nhận người chồng sắp cưới như cậu, thì các người cũng chẳng có được cái gì đâu.”
“Những học trò An gia, đều rất trung thành và tận tâm với lão gia tử.”
“Cậu cảm thấy đến lúc đó bọn họ sẽ nghe Như Ngọc, hay là nghe ba con các người?”
Kế Phong tức đỏ mắt.
Anh ta công nhận Dương Vinh nói đúng.
Ba con bọn họ muốn thuận lợi quản lý đại quyền của An gia, nhất định phải thông qua Liễu Như Ngọc.
Anh ta nghiến răng, miễn cưỡng cười nói: “Như Ngọc, em hiểu lầm rồi, sao anh có thể làm tổn thương em chứ?”
“Em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh còn bận rộn chuẩn bị cho đám tang.”
“Đến lúc đó, em có thể gặp lão gia tử lần cuối.”
Kế Phong nói xong không cam lòng đi ra bên ngoài.
“Đứng lại!” Liễu Như Ngọc bỗng nhiên hét một tiếng, nghiến răng nói, “Muốn tôi đồng ý anh cũng được, nhất định phải thỏa mãn một điều kiện của tôi.”
“Điều kiện gì? Em nói bất cứ điều gì cũng được!”
“Như Ngọc, em biết anh yêu em thế nào mà, đừng nói là một điều kiện, cho dù là một trăm anh cũng sẽ thỏa mãn em.” Kế Phong vui mừng.