Kế Chân nhìn về phía Lý Xuân, ra hiệu cho hắn ta dẫn đầu.
Lý Xuân do dự một chút, hắn ta nhìn về phía Ninh Thông nói: ”Ninh thần tài đức cao vọng trọng, chúng tôi không sánh nổi.”
”Tôi vẫn muốn nghe ý kiến của Ninh thần tài trước.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa nhìn Ninh Thông.
Ninh Thông nhíu mày trầm giọng nói: ”Hôn nhân đại sự là chuyện lớn của người con gái. Tôi cảm thấy vẫn nên nghe ý kiến của người trong cuộc thì hơn.”
”Tiểu thư đồng ý không?”
Ông ta có chút đau lòng nhìn Liễu Như Ngọc. Liễu Như Ngọc bây giờ đang không ổn chút nào.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Như Ngọc.
Kế Phong vội vàng nhỏ giọng nói: ”Như Ngọc, em mau nói gì đi!”
”Gả cho anh, chúng ta cùng nhau quản lí An gia.”
”Lão gia tử đối với em ân trọng như núi, chắc em sẽ không làm trái lại với nguyện vọng của ông ấy đâu nhỉ?”
”Nếu không thì chỉ sợ lão gia tử ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được mất.”
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc lạnh như băng, đôi mắt cô ta lạnh lẽo nhìn Kế Phong.
”Tần Thiên đâu?”
”Tôi đã nói, trong lễ tang tôi muốn thấy Tần Thiên. Đồng thời để anh ta đứng trước mặt ông tự mình nói là anh ta giết ông.”
”Chỉ có như vậy tôi mới đồng ý gả cho anh.”
”Bây giờ Tần Thiên đâu?”
Kế Phong cắn răng nói: ”Tên chó Tần Thiên không biết đã trốn ở đâu rồi.”
”Như Ngọc, anh đảm bảo với em, sẽ có một ngày anh chém đứt đầu chó của tên nhãi đó!”
”Xin em hãy tin anh!”
”Bây giờ em đồng ý gả cho anh trước đi. Khi chúng ta ổn định được cục diện rồi anh mới có đủ lực lượng để bắt Tần Thiên!”
”Tôi không muốn!”
”Anh không được chạm vào tôi!” Liễu Như Ngọc đẩy Kế Phong ra nói: ”Hôm nay tôi không thấy Tần Thiên thì có chết tôi cũng không gả cho anh!”
”Tần Thiên, anh trốn ở đâu rồi, anh đi ra đây cho tôi!”
”Tôi muốn anh nói cho rõ, tại sao anh lại lừa tôi?”
”Tại sao lại giết ông tôi? Anh ra đây!”
”Tôi muốn chính miệng anh thừa nhận!”
Dáng vẻ đau đớn của cô ta khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Truy Phong đứng cạnh quan tài thiếu chút nữa muốn đi lên nói ra sự thật.
”Tiểu thư quá mức đau lòng, mấy người còn không mau lên dìu cô ấy xuống nghỉ ngơi?” Kế Chân vội vàng nói với mấy giúp việc bên cạnh.
Mấy người giúp việc kia là người của Kế Chân, nghe vậy thì vội vàng tiến lên kéo Liễu Như Ngọc xuống.
”Cút đi!”