Thần Vương Lệnh

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ vậy cũng đủ thấy tình anh em của hai người rất tốt.

”Kính chào Hồ tổng!”

”Kính chào Vũ Thiên Vương!” Ở nơi này có rất nhiều người là người của Hồ Bân, họ kích động chào hỏi.

Ngọc Linh Lung cười duyên nói: ”Lão Hồ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

”Mấy người đang chơi trò gì đấy, có thể nói cho chúng tôi biết được chưa?”

Hồ Bân cười lạnh, ông ta nhìn về phía Lý Xuân nói: ”Trước kia tôi đã xem thường cậu rồi.”

”Tất cả đều do Lý Xuân bày ra!”

”Đầu tiên là mượn tay ba con Kế gia để thay thế tôi ngồi vào vị trí Vũ Thiên Vương.”

”Sau đó dùng ba con Kế gia như bàn đạp để quản lí An gia.”


”Chỉ từ một đội trưởng nho nhỏ mà chỉ trong vài ngày đã thành Nam Giang Vương. Một bước của cậu cũng dài quá rồi đấy?”

”Chẳng lẽ cậu không biết bước càng dài thì càng dễ thất bại sao?”

Lý Xuân lạnh lùng nhìn Hồ Bân, nghe ông ta nói từng câu từng câu một.

Sau đó, hắn ta cười lạnh nói: ”Hồ Bân, tôi cố ý nói ông bị Tần Thiên làm bị thương là đã nể tình tình cảm ngày xưa của chúng ta mà giữ mặt mũi cho ông rồi.”

”Xem ra bây giờ là tôi nể tình nhầm người.”

”Vậy thì tôi cũng không cần giấu cho ông nữa. Ông cấu kết với Tần Thiên hại lão gia tử. Bây giờ ông còn dám ăn nói nhăng cuội?”

”Hồ Bân, ông đã biết tội của mình chưa?”

Không thể không nói tâm cơ của thằng nhóc Lý Xuân này sâu hơn những gì người khác tưởng tượng!

Vào lúc này mà hắn ta vẫn có thể bình tĩnh không rối loạn, bị cắn ngược một cái lại lập tức đẩy Hồ Bân lên chịu trận.


Hồ Bân chửi ầm lên: ”Cậu nói cái mẹ gì vậy?”

”Ông đây phản bội ai cũng sẽ không phản bội lão gia tử!”

Lý Xuân cười lạnh nói: ”Thật sao?”

”Vậy chúng ta nói thử xem sao.”

”Sau khi nhận được tin Tần Thiên bắt tay với Bắc Giang Vương để hãm hại lão gia tử, có phải ông đã nói tôi dẫn người bắt cóc Tần Thiên đến viên trang Ngọa Long không?”

Hồ Bân trầm giọng nói: ”Đúng!”

Lý Xuân cười lạnh nói: ”Trước khi Tần Thiên bắt đầu chữa trị, có phải ông đã ở trong mật thất bàn luận với anh ta một lúc lâu không?”

”Ông không cho bất kì ai ở đây vào. Cho nên ông nói gì chúng tôi cũng không thể nào biết được.”

Hồ Bân cắn răng nói: ”Không tệ!”

”Nhưng tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói, tôi và Tần Thiên bàn bạc là muốn xác nhận rốt cuộc anh ta có phải là gian tế Bắc Giang Vương phái đến không?”

Lý Xuân cười lạnh nói: ”Tôi đoán Tần Thiên đã lợi dụng thời gian bàn bạc bí mật đó của hai người mà mua chuộc ông.”

”Sau đó ông nói với lão gia tử mọi thứ đều an toàn để lão gia tử yên tâm chữa trị.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận