Thần Vương Lệnh

”Lúc đó là cơ hội để Tần Thiên lợi dụng xen vào!”

”Hồ Bân, ông cấu kết với người ngoài làm hại lão gia tử, bây giờ còn không nhận tội sao?”

Lý Xuân dõng dạc nói, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.

Thông qua hắn ta, mọi người phát hiện Hồ Bân vô cùng đáng nghi.

Nhất là mấy tâm phúc bị Lý Xuân thu mua, họ bắt đầu lớn tiếng chửi bới Lý Xuân.

Trong giây lát Hồ Bân lập tức trở thành mục tiêu công kích của họ.

”Lão Hồ, lời cậu ta nói là sự thật sao?”

”Rõ ràng ông đã bắt cóc Tần Thiên rồi, vì sao còn để anh ta chữa bệnh cho lão gia tử?”

”Có phải ông nên giải thích một chút không?” Ngay cả Ninh Thông cũng bắt đầu chất vấn.

Hồ Bân vốn không giỏi ăn nói, lúc này lại bị Lý Xuân không ngừng đẩy vào góc chết, hết đường chối cãi.


Ông ta tức giận nói: ”Lòng lang dạ thú, đến bây giờ còn không nhận thua!”

”Vậy thì được, nếu cậu đã nói tôi cấu kết với Tần Thiên thì tôi sẽ mời người trong cuộc là Tần Thiên ra nói cho mọi người biết sự thật!”

Cái gì?

Tần Thiên?

Hai chữ này giống như một quả bom khiến hiện trường bùng nổ!

”Tần Thiên ở đâu?”

”Giết anh ta!”

”Giết anh ta, báo thù cho lão gia tử!” Mọi người ồn ào.

”Mọi người đừng kích động, từng người một nói.”

”Tôi cũng muốn nhìn thử xem, mời người muốn giết Tần mỗ đứng sang bên này.”


Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ngoài cửa lớn xuất hiện một bóng dáng.

Người đàn ông cao gầy mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn kiểu mới, khuôn mặt góc cạnh, trên mặt là nụ cười ấm áp trong trẻo mang theo sự lười biếng.

Giống như một người vô hại.

Nhưng đôi mắt trong suốt kia lại ẩn giấu sự uy nghiêm.

Tần Thiên đã đến.

Tần Thiên, thật sự là Tần Thiên!

“Tên họ Tần kia, thật sự là anh!”

“Anh còn dám tới đây!” Sau một hồi tĩnh lặng, Liễu Như Ngọc kêu lên, điên cuồng xông tới, bổ nhào lên người Tần Thiên, gào thét đứt hơi khản tiếng, liều mạng đánh tới tấp.

Tần Thiên nhìn dáng vẻ Liễu Như Ngọc gần như sắp phát điên, sụp đổ, trong mắt không khỏi lộ ra sự đau lòng và áy náy. Hắn không ngờ rằng người bị tổn thương nhiều nhất lúc này lại là Liễu Như Ngọc.

Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng, tuyệt vọng của cô ta, hắn không nhịn được liền đưa tay ra, vòng tay qua eo, ôm cô ta vào lòng, trầm giọng nói: “Cô chịu khổ rồi.”

“Không sao, đều đã qua rồi.”

“Tôi hứa với cô nhất định bảo đảm tính mạng cho lão gia tử. Bây giờ, tôi đến thực hiện lời hứa.”

Cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận