Thần Vương Lệnh

Bản thân anh ta tên là Truy Phong, đặt tên cho đao là Truy Phong. Tức là coi nó như mạng sống của mình.

Lúc này, anh ta đưa đao cho hắn, ở một mức độ nào đó, nó tương đương với việc đã giao mạng sống của anh ta cho hắn.

“Được!”

“Tôi nhất định sẽ khiến cho Truy Phong trở nên nổi tiếng ở Bắc Giang.”

“Ngày trở về, đừng quên lời hứa mời tôi ăn gà nướng ở trang viên Ngọa Long.”

Truy Phong trầm giọng nói: “Tôi mở quán gà nướng cho anh cũng được!”

Tần Thiên cười ha ha, cầm lấy con dao, trông có vẻ thản nhiên, hắn nhảy xuống mũi thuyền và sải bước về phía bãi đá.

Nhìn thấy Tần Thiên đi một mình chiến đấu với hai trăm người, nhiệt huyết trong lòng Truy Phong sôi trào.

“Người đâu, đẩy trống qua đây!” Anh ta hét lên.


Cấp dưới của anh ta đẩy một cái trống bằng da bò đến. Truy Phong hai tay cầm dùi trống và đánh dồn dập.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống dồn dập như vạn mã xông phi, giống như kèn hiệu lệnh của trận chiến khiến nhiệt huyết người ta sục sôi.

“Phu nhân có lệnh, nếu tên họ Tần đó muốn đến toà Xung Tiêu, trước hết phải vượt qua cửa ải của chúng ta!”

“Các anh em, chuẩn bị sẵn sàng!” Tử sĩ hoa đỏ binh nhìn Tần Thiên đang đi về phía mình liền hét lớn lên.

Hai mươi nhóm sát thủ, dẫn đầu bởi hai mươi tử sĩ hoa đỏ đã di chuyển.

Bọn hắn xếp thành một bức tường người, kiếm trong tay sáng loáng, nhìn Tần Thiên chằm chằm.

“Giết!”

Thấy Tần Thiên không đếm xỉa tới bọn họ, bước chân cũng không dừng lại. Cuối cùng họ đã tức giận.


Một tiếng hét vang lên, đợt sát thủ đầu tiên lao tới.

Tần Thiên lao về phía trước, đao Truy Phong trong tay hắn lóe lên, mang theo một hàng huyết châu.

Kẻ lao tới đầu tiên bị đứt gân, trường đao rơi xuống đất. Sau đó, người thứ hai, thứ ba… thứ một trăm.

Tần Thiên lao vào đám người, đám đông giống như đang nhấn chìm hắn.

Nhìn từ xa, ở giữa vòng vây, biển người đang dâng trào. Đó là do sự xông pha liều chết của Tần Thiên tạo ra.

Đao quang lóe lên, tiếng hét vang lên không ngừng.

Hắn chưa giết ai, cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa giết ai. Tất cả đều là đứt gân chân hoặc gân tay, khiến đối phương mất khả năng chiến đấu.

Vì mọi việc vẫn chưa rõ ràng nên hắn cũng chưa muốn làm quá tuyệt tình.

Dù có đả thương bao nhiêu người thì vẫn có khả năng xoa dịu nhưng nếu giết một người thì tình thế sẽ trở nên căng thẳng.

Trên mũi thuyền, hai mắt của Truy Phong đỏ ngầu, tiếng trống vang lên dồn dập.

Tần Thiên không dừng lại, cuối cùng cũng xuyên qua bức tường người. Hai trăm sát thủ, đổ gục xuống xung quanh hắn.

“Hay!” Truy Phong kích động hét lên, uỳnh một tiếng, trống da bò bị đánh thủng một lỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận