Thần Vương Lệnh

Con đường dài vắng vẻ, Tần Thiên, một người, một đao, thân hình cao lớn, loan đao nhỏ dài.

Trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tưởng như trong veo lại lóe lên sát ý.

Hắn biết người đi phố đã cố tình bỏ trống, cũng biết rằng có những sát thủ nguy hiểm đang ẩn náu trong các cửa hàng đóng kín hai bên đường.

Nếu đã mở sát giới vậy thì giết thôi.

Mặt trời ẩn sau những đám mây, một người, một đao, in bóng dài trên đường phố.

Hắn bước thêm một bước.

“Giết!”

“Giết hắn đi!”

Các cửa hàng hai bên đường mở cửa, vô số người lao ra, vung dao bầu lên và xông tới.


Hai mắt họ đều đỏ ngầu.

Đây là địa bàn của Bắc Giang, tòa Xung Tiêu là miếu đường thần thánh trong lòng họ, người ngoài như Tần Thiên sao có thể bước chân vào.

Nếu vậy thì sau này người Bắc Giang, sao có thể ngẩng cao đầu chứ? Nhất định phải giết Tần Thiên trên đường hắn tới tòa Xung Tiêu!

Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, vung trường đao trong tay lên!

Những tiếng hét vang lên! Người trước không ngừng ngã xuống, người phía sau lại không sợ chết mà lao lên!

Chẳng mấy chốc máu đã nhuốm đỏ đường phố, sau đó, nó tạo thành một con lạch, chảy xuống nơi trũng rồi chảy xuống cống.

Tần Thiên vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng chém giết.

Cuối cùng, trong đám kẻ thù này, ngoại trừ một số người còn có thể đứng vững, những người còn lại hoặc là bị thương nặng hoặc chết thảm, tất cả đều ngã xuống.

Phía trước trống trơn, trời đất lặng ngắt như tờ.


Đao trong tay Tần Thiên cũng như toàn thân hắn đã bị máu tươi nhuốm đỏ.

Hắn tiến về phía trước.

Phía sau hắn, trong cửa hàng, rất nhiều nhân viên hậu cần lao ra, bọn họ như những âm hồn, nhanh chóng khiêng những người bị thương trên mặt đất đi.

Sau đó, dùng vòi phun nước áp lực cao để rửa sạch, mặt đất lại sạch sẽ như mới, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trên con đường dài mười dặm, Tần Thiên đi được năm trăm mét, chính là một dặm thì đợt địch thứ hai xuất hiện. Họ không trực tiếp lao về phía hắn như đợt đầu.

Một trăm cung thủ chiếm cứ hai bên đường, bắn tên về phía Tần Thiên.

Tần Thiên vung trường đao lên, chặn loạt mũi tên đầu tiên, đồng thời lao vào bên trái của những cung thủ giống như sói săn.

Giết!

Lúc này hoặc là địch chết, hoặc là mình chết.

Hắn tấn công, không chút nương tay.

Những người bắn cung bên phải cũng không thể bắn tên được nữa vì sẽ vô tình làm đồng đội của mình bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận