Thần Vương Lệnh


"Anh nói cái gì, chống...!Sở Minh?”
Đồng Xuyên suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, mặt anh ta biến sắc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tần Thiên, anh điên rồi sao?”
"Anh có biết Sở Minh có bao nhiêu cao thủ không?"
“Anh cảm thấy, anh đánh chạy chỉ là một tên Bọ Cạp là sẽ vô địch thiên hạ sao?”
“Tôi nói cho anh biết, tên Bọ Cạp kia chẳng qua chỉ là tên tép riu, ngay cả mang giày cho cao thủ Sở Minh cũng không xứng!”
“Tần Thiên, anh——"
Tần Thiên cười nói: "Nếu anh sợ, vậy thì quên đi.”
"Khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ tự mình đi làm chuyện này."
“Điên rồi!”
“Anh nhất định là điên rồi!”
Đồng Xuyên xoay người nhanh chóng rời đi!
Anh ta vốn dĩ có danh tiếng tốt, còn chờ giành được trái tim Tô Tô, nhưng trải qua trận chiến này, ở trước mặt Tần Thiên, anh ta chỉ là một con chó rơi xuống nước nhếch nhác.
Cũng không còn mặt mũi để ở lại nữa.
"Sở Minh thì sao?"
"Khương phó minh chủ nếu dám vì người phụ nữ kia làm chuyện bất nghĩa, Dương Đức Quang tôi liều cái mạng già này, cũng sẽ làm cho ông ta mang tai tiếng."
"Sở Minh tốt mà bị loại người này làm cho bại hoại.

Tần Thiên đừng sợ, có bà ngoại ở đây, bọn họ không thể làm gì được cháu.”
"Tần Thiên, đói bụng rồi phải không? Vào ngay đi, mợ đích thân nấu cho cháu ăn.”
"Tần Thiên, hai chúng ta hôm nay phải uống vài chén.


Dương Lâm, thằng nhóc thúi đứng sững đó làm gì?”
"Không chớp mắt lấy một cái.

Mau đi vào trong phòng ba lấy bình Mao Đài hai mươi năm kia ra đây, hôm nay ba phải không say không về với em rể họ của con.”
Cái gọi là chống Sở Minh, mọi người đương nhiên đều cho rằng Tần Thiên cố ý nói khoác.
Sở Minh dù sao cũng là liên minh chính nghĩa, tuy có một hai con sâu, nhưng nói chung vẫn tốt.
Cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng, Sở Minh thật sự sẽ mang đến tai họa gì cho bọn họ.
Trong một thời gian, Tần Thiên trở thành đối tượng cưng chiều của cả nhà, nhìn bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho Tần Thiên, không ngừng mời rượu, ngay cả Tô Tô cũng cảm thấy ghen tị.
Buổi tối, Lý Phân đích thân thu dọn một căn phòng lớn nhất, trải ra một bộ chăn ga màu đỏ, cái gối hình uyên ương hí thủy, cho Tần Thiên và Tô Tô ở lại.
Để tạo ra bầu không khí còn khéo léo thắp hai ngọn nến màu đỏ lớn.
Tô Tô ngồi ở bên giường, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng còn đỏ hơn so với bộ chăn ga màu đỏ.
Tần Thiên say khướt, nhếch miệng cười nói: "Vợ à, đi ngủ sớm thôi?”
Tô Tô trừng mắt liếc hắn, trong đôi mắt đẹp có chút giảo hoạt.
"Được rồi.

Đi ngủ sớm thôi.”
"Anh ngủ trên mặt đất hay là ngủ trên ghế sofa?"
Tần Thiên: "? ”
Tổng cộng có hai lựa chọn, nhưng không bao gồm giường.
Hắn biết muốn Tô Tô hoàn toàn chấp nhận mình, vẫn cần quá trình, hắn cười: "Em ngủ trước đi.”
"Anh đi ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cho tỉnh rượu."
Rời khỏi nhà họ Dương, hắn vốn đi có hơi khập khiễng, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ tỉnh táo, giống một con báo đốm đầy sát khí, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Lúc này, ở có một biệt thự trong thành phố.
“Ba nuôi, ba phải làm chủ cho con!”
“Tên họ Tần đó chính là súc sinh!”
"Hắn không chỉ xâm phạm con, còn ra tay đánh Bọ Cạp thành ra như vậy.

Nói cái gì mà đánh người của Sở Minh!”
"Con tức giận, lấy danh tiếng của ba ra, không ngờ tới hắn lại còn chửi ba nữa.”
"Nói cái gì mà Khương Vạn Đào là phó minh chủ Sở Minh thì sao chứ? Chọc giận ông đây, ông đây cũng đánh như vậy!”
“Sở Minh cái thá gì, có gan đến tìm ông đây solo!”
"Ba nuôi, con thật sự chưa từng thấy cái tên nào kiêu ngạo vô sỉ như vậy, ba phải dạy cho hắn một bài học thích đáng!”
“Cho dù không vì con, cũng vì thanh danh của ba và Sở Minh, không thể bỏ qua cho hắn được!”
Dương Mi Nhi cố ý làm cho tóc rối xù, khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể.
Bên cạnh là Bọ Cạp, quấn băng trắng kín đầu, chỉ chừa hai mắt hai mũi và cái miệng.
Trong mắt ông ta bốc đầy lửa giận, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Trên chiếc ghế thái sư, có một ông già tóc hoa râm đang ngồi.
(Ghế thái sư: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay.)

Kỳ quái chính là khi nghe Dương Mi Nhi và Bọ Cạp khóc lóc kể lể, ông ấy lại không hề để ý chút nào.
Trong tay xoay hai quả trứng sắt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ một người quan trọng nào đó.
“Ba nuôi, con nói lâu như vậy, ba nói một câu gì đi!”
"Chuyện này, ruối cuộc ba quản hay mặc kệ?"
"Nếu ba mặc kệ, Dương Mi Nhi con tự mình đi liều mạng với tên họ Tần, bị hắn chà đạp.

Đến lúc đó tổn thất chính là thanh danh Khương phó minh chủ của ba!”
Dương Mi Nhi có chút tức giận.
Ông già này bình thường luôn ngoan ngoãn nghe theo cô ta, hôm nay làm sao vậy?
Đột nhiên Khương Vạn Đào đứng lên.
Dương Mi Nhi kích động nói: "Ba nuôi, ba muốn ra tay sao?”
Khương Vạn Đào nhìn một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi vào, trong mắt ông ta lộ ra vài phần vui mừng.
“Thiết Tí, cuối cùng cậu cũng chạy về rồi!”
Đôi mắt hổ của đàn ông cao lớn đầy vẻ uy phong, trầm giọng nói: "Lão gia, ngài khẩn cấp gọi tôi trở về, rốt cuộc là chuyện gì?”
Dương Mi Nhi kích động nói: "Thiết Tí, ba nuôi tôi khẩn cấp gọi anh trở về là báo thù cho tôi!”
“Cảm ơn ba nuôi!”
"Ba vì con, lại có thể khẩn cấp gọi Thiết Tí trở về, thế thì tên họ Tần kia chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Ba nuôi, chúng ta đi thôi!”
Bọ Cạp cũng cười ha ha, nói: "Thiết Tí lão ca mà hành động thì nhất định là dễ như trở bàn tay!”
Thiết Tí nhíu mày, nói: "Cậu là ai?”
Bọ Cạp: "Ô ô..."
“Ba nuôi, đi thôi!” Dương Mi Nhi thúc giục.
Ai biết được, sắc mặt Khương Vạn Đào thâm trầm nói: "Hai đứa tụi bây, bây giờ cút ra ngoài cho tao!”
"Tao có chuyện quan trọng cần nói với Thiết Tí."
Dương Mi Nhi và Bọ Cạp sửng sốt, Khương Vạn Đào khẩn cấp gọi đệ nhất cao thủ dưới tay ông ta trở về, không phải giúp cô ta báo thù sao?
"Ba nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ta cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, Dương Mi Nhi hoảng sợ hỏi.
Khương Vạn Đào do dự một chút, lộ ra vài phần không đành lòng.

Ông ta thấp giọng nói: "Dương Mi Nhi, mấy năm nay mày ở bên ngoài làm chuyện gì, đừng tưởng tao không biết.”
"Chẳng qua tao lười quản thôi."
"Hiện tại, Sở Minh có đại nạn, rất có thể… cả nhà đều bị diệt.”
"Mày tự lo chạy thoát thân đi."
"Nhớ kỹ sau khi ra ngoài không được nói có quan hệ với Sở Minh, nếu không bị người ta giết, tao cũng không có cách gì giúp mày đâu.”
"Ba nói gì?" Dương Mi Nhi sợ tới mức nằm lì trên đất.
Mấy năm nay, cô ta ỷ vào quan hệ giữa Khương Vạn Đào và Sở Minh, sống vô cùng thoải mái, không có Sở Minh thì cô ta còn là cái thá gì chứ?
"Là ai? Lại dám nhằm vào Sở Minh!”
“Lão gia, dẫn tôi đi tìm hắn!”
“Tôi xé hắn!” Thiết Tí giận dữ.
Khương Vạn Đào đang muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Một âm thanh thản nhiên vang lên: "Khương phó minh chủ có ở nhà không?”
Khương Vạn Đào khẽ run lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chẳng lẽ đối phương nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi?
Không hổ là lão anh hùng tung hoành giang hồ, ông ta cắn răng lộ ra một cỗ khí phán tử, lớn tiếng nói:
“Sở Minh là liên minh chính nghĩa, không sợ những yêu quái như các người!”
“Có gan thì vào đi, Khương Vạn Đào tôi ở đây!”
Tần Thiên đi vào, tùy tiện nhìn lướt qua, cười nói: "Khương phó minh chủ, không cần căng thẳng nha.”
"Tuy tôi nói muốn chống Sở Minh các người, nhưng cũng chưa chắc không cho các người một cơ hội."
"Điều này còn tùy thuộc vào thái độ và biểu hiện của các người.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận