“Tin anh đi. Có chồng em ở đây, hôm nay em cứ coi đó như một chuyến đi thư giãn.”
Đối với chuyện tiếp theo, hắn hoàn toàn không để tâm. Ngược lại, hắn cảm thấy việc tận dụng cơ hội này để gia tăng tình cảm với vợ mới là điều quan trọng nhất.
Ác chiến ư?
Một thành phố Trịnh nhỏ bé, dù có dồn hết lực lượng của bọn họ lại thì sao chứ?
Có thể so sánh với tình thế biến hoá không lường của tỉnh lỵ không?
Có thể so sánh với con đường dài mười dặm ở Bắc Giang không?
Vì vậy, hắn đến đây hoàn toàn là nghỉ dưỡng.
Mãi cho đến khi Tô Tô chuẩn bị xong xuôi, rạng rỡ đi ra khỏi phòng tắm, hắn mới chậm rãi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tô Tô vội vàng mở cửa, nhìn thấy Cung Lệ có một diện mạo hoàn toàn mới.
“Cung Lệ, Tiểu Cường đâu?” Cô vội vàng hỏi.
Cung Lệ cười nói: “Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, hai người ngủ giỏi thật đấy. Mình đã đưa Tiểu Cường tới nhà một người bạn rồi.”
Vừa nói, cô ta nhìn thấy Tần Thiên rạng rỡ tràn đầy tinh thần phía sau, không khỏi đỏ mặt quay đầu đi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Gọi Anh Là Chồng
4. Đứa Con Ngoài Giá Thú
=====================================
Tô Tô hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
“Đợi đã!”
“Vợ ơi, em còn chưa ăn sáng!” Tần Thiên vội vàng kêu lên.
Tô Tô tức giận nói: “Muốn ăn thì anh tự ăn đi!”
Cung Lệ cười, thấp giọng nói: “Đã quá giờ ăn sáng rồi, quán ăn sáng đều đã đóng cửa.”
“Nhưng anh Tần, tôi đã chuẩn bị bánh mì và sữa cho anh và chủ tịch rồi. Chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”
Tần Thiên gật đầu, đi về phía xe.
Cung Lệ suy nghĩ một chút, lo lắng nói: “Bây giờ chúng ta có nên thông báo cho sở công thương địa phương, yêu cầu họ cử người đến hiện trường cùng chúng ta không?”
“Theo tôi được biết, những người điều hành nhà máy nhỏ như vậy là rất không biết điều”.
“Lỡ như ba người chúng ta gặp rắc rối thì sao?”
Tô Tô đồng ý đề nghị này, nhìn Tần Thiên dò hỏi.
Tần Thiên cười nói: “Nếu như bây giờ thông báo cho sở công thương, tôi cam đoan khi chúng ta đến đó, nhà máy đã trống rỗng rồi.”
“Đi thôi, tôi tự có cách.”
Hắn khởi động xe, theo sự chỉ dẫn của Cung Lệ, đi đến nhà máy ở ngoại ô.
Cánh cổng đóng chặt, bên ngoài treo một chiếc khóa sắt rỉ sét, trong sân vô cùng yên tĩnh.
Có vẻ như nó thực sự chỉ là một nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tô Tô ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi thuốc đông y, trầm giọng nói: “Chính là ở đây!”
“Có lẽ sản xuất vào ban đêm và nghỉ vào ban ngày. Bây giờ chúng ta hãy vào trong, nhất định có thể truy tìm được số lượng lớn hàng giả.”
“Nếu có bằng chứng xác thực thì thông báo cho sở Công Thương, dù muốn lấp liếm cũng không thể!”
Cung Lệ gật đầu: “Mình cũng nghĩ vậy, chúng ta nghĩ cách vào trong đi.”