Tô Tô càng nghĩ càng tức giận.
Tại sao mình lại bị bắt về đây như một cô vợ hư hỏng chứ? Cô cảm thấy, hôm nay mình nhất định phải cho tên này một ít bài học.
Tìm cách để gỡ một ván.
Thế là dọc đường, cô ôm gối ngồi phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị không nói một lời.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan không ngủ vẫn đang chờ tin đàm phán.
“Sao lại về muộn như vậy.”
“Đàm phán thế nào rồi?” Bà quan tâm hỏi.
Tô Tô tức giận nói: “Mẹ hỏi anh ấy!”
“Mẹ hỏi xem anh ấy đã làm những gì!”
Dương Ngọc Lan ngây người một hồi, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của đôi vợ chồng trẻ không đúng lắm, vội vàng nói: “Tần Thiên, làm sao vậy?”
“Hai con cãi nhau à?”
Tần Thiên trầm giọng nói: “Không có đâu ạ.”
“Không cãi nhau, vậy thì sao lại như thế này?”
Tô Tô vội vàng nói: “Còn bảo không cãi nhau? Anh còn đưa tay đánh con luôn rồi!”
“Cái này không tệ hơn là cãi nhau sao?”
Dương Ngọc Lan kinh ngạc: “Tần Thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Con thật sự đánh con bé à?”
Tần Thiên thở dài, nói: “Mẹ, con đi ra ngoài làm việc, cô ấy một mình đi tham gia tiệc rượu.”
“Ai ngờ khi con trở về không thấy người nữa đâu, mẹ đoán xem? Cô ấy lại chạy đến khách sạn thuê phòng cùng với thiếu gia của nhà phát triển kinh doanh kia.”
Cái gì?
Dương Ngọc Lan há to miệng.
“Mẹ, con biết con có thể không đủ giỏi, có thể làm cũng không đủ tốt.”
“Nhưng có chuyện gì cô ấy đều có thể nói với con, chỗ nào không đúng để con sửa không được sao?”
“Mẹ nói xem, nửa đêm nửa hôm chạy đến khách sạn thuê phòng cùng một người đàn ông, đây là sao?”
“Hơn nữa lúc con chạy tới, người đàn ông kia còn nắm tay cô ấy.”
“Bên cạnh đặt rượu vang đỏ, hai cái ly, chứng tỏ là bọn họ đã uống được một lúc lâu rồi.”
“Mẹ, cũng không phải là con hẹp hòi, chủ yếu là bây giờ có nhiều người xấu, cô ấy là phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm chạy đến phòng của đàn ông uống rượu.”
“Cho dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu truyền ra ngoài người khác cũng sẽ bàn tán.
Mẹ nói phải không?”
Nghe Tần Thiên lải nhải một lúc, rồi lại nhìn bộ dạng chịu ủy khuất của hắn, Tô Tô thật sự kinh ngạc đến phát ngốc.
Cô không ngờ tên này lại đánh đòn phủ đầu trước, mách lẻo với mẹ cô ngay trước mặt cô!
“Họ Tần kia, anh...”
“Anh câm miệng!”
Dương Ngọc Lan trầm giọng nói: “Bây giờ mẹ chỉ hỏi con, Tần Thiên nói có phải là thật hay không?”
Tô Tô đáp: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, không phải muốn giúp anh ấy dạy bảo con đấy chứ?”
Dương Ngọc Lan lại nói: “Trả lời lời mẹ!”
“Tần Thiên nói có phải thật hay không?”
Tô Tô đỏ mặt, nghiến răng nói: “Sao mẹ không hỏi anh ấy chuyện anh ấy đánh con!”
Dương Ngọc Lan biết Tần Thiên ra tay rất nặng, cho nên trong lòng cũng có chút lo lắng, không nhịn được hỏi: “Tần Thiên, con thật sự đánh sao?”
Tần Thiên nói: “Con chỉ vỗ nhẹ vào mông cô ấy một cái thôi.”
“Anh—” Tô Tô vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Anh cái gì mà anh?”
“Trên mông đều là thịt, vỗ một cái thì làm sao, đâu có đau.”
“Tô Ngọc Trúc, bây giờ mẹ nói cho con biết, con nên suy nghĩ lại là con!”
“Con đã không còn là một cô gái độc thân nữa.
Cho dù là một cô gái độc thân, con cũng phải chú ý đến hành vi của mình!”
“Giống như Tần Thiên nói, bây giờ con đã là một người phụ nữ có gia đình.
Nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
“Mẹ mong con suy nghĩ kỹ!”
“Những chuyện như vậy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Không có lần sau!”
Dương Ngọc Lan tức giận đến mức gọi cô là ‘Tô Ngọc Trúc’.
Tần Thiên lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không nhịn được muốn cười.
Tô Tô Nhìn thấy Tần Thiên trốn ở phía sau Dương Ngọc Lan, thậm chí còn cười.
Cô hận đến nghiến răng.
“Được, họ Tần kia, tôi không ngờ được anh lại còn có thủ đoạn như vậy, mách lẻo với mẹ vợ chứ gì?”
“Vậy tôi nói cho anh biết, Tiết Nhân là bạn học của tôi, cũng là người điều hành dự án này.”
“Còn tôi, bây giờ là đại biểu cộng đồng của tiểu khu, phụ trách đàm phán với Tiết Nhân.”
“Việc công việc tư, sau này chúng tôi có rất nhiều cơ hội gặp mặt!”
“Cho anh ghen chết!”
Nói xong, cô tức giận trở về phòng mình.
“Cái đó, Tần Thiên con đừng quá nhạy cảm, con gái mẹ mẹ hiểu, Tô Tô không phải là người như vậy.”
“Con yên tâm, mẹ làm chủ cho con.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
Tần Thiên gật đầu rồi nói: “Mẹ, mẹ có biết cái tên Tiết Nhân này không?”
“Anh ta và Tô Tô thật sự là bạn học sao?”
Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước kia biệt thự này bị Tô Văn Thành bán đi, lúc chuyển nhà mẹ đã tìm được rất nhiều thứ đồ lung tung trong phòng con bé.”
“Hình như có mấy bức thư, bên trên có viết tên Tiết Nhân, địa chỉ là Đại học Toronto, Canada.”
“Lúc đó mẹ cũng không để ý, nên đã bán đi như đồ phế thải.”
“Không phải chính là Tiết Nhân này chứ?”
Còn có cả thư!
Trong lòng Tần Thiên thật sự có chút rối loạn.
Hắn thản nhiên nói: “Không có việc gì nữa rồi mẹ, cũng muộn rồi, mẹ đi ngủ sớm đi.”
Sau khi trở về phòng mình, việc đầu tiên hắn làm là gửi tin nhắn cho Thiết Lâm Phong.
Ông ấy là hội trưởng hội thương mại, không thể nào không biết việc cải tạo tiểu khu Long Hồ và chuyện của tập đoàn Kiến Nhân.
Thiết Lâm Phong lập tức gọi điện thoại tới, cung kính nói: “Chuyện cải tạo tiểu khu Long Hồ tôi có nghe nói qua, nhưng tôi không can thiệp vào.”
“Tiết Kiến, người sáng lập Tập đoàn Kiến Nhân có thể được coi như là một doanh nhân kỳ cựu của Long Giang.
Chỉ có điều ông ta không tham gia vào hội thương mại địa phương.”
“Bởi vì trọng tâm của bọn họ là ở tỉnh thành, nghe nói ông ta là ủy viên của hội thương mại tỉnh và thành phố.”
“Lần này vì để cải tạo tiểu khu Long Hồ, rất nhiều doanh nghiệp bất động sản của địa phương chúng ta đã tham gia đấu thầu, trong đó có tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng.”
“Nói tiếp tập đoàn Cẩm Tú, nếu như không tính tập đoàn Kiến Nhân thì bọn họ chính là đầu tàu bất động sản của thành phố chúng ta.”
“Lần này Ngô Thiên Hùng quyết tâm giành chiến thắng, ngay cả tiệc ăn mừng cũng đã chuẩn bị xong.
Ai ngờ cuối cùng vẫn thua tập đoàn Kiến Nhân.”
“Nghe nói tập đoàn Kiến Nhân có nền tảng vững chắc ở tỉnh thành, và có nguồn tài chính dồi dào, xem ra danh bất hư truyền.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Nếu chúng đã sớm cắm rễ tỉnh thành, vậy tại sao lần này lại đột nhiên quay trở về Long Giang nhận dự án?”
Thiết Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước tôi nghe Ngô Thiên Hùng nói, Tiết Kiến hình như là vì để rèn luyện người nối nghiệp.”
“Tuy nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ muốn quay lại Long Giang.”
“Cậu Tần, có vấn đề gì sao?”
“Nếu cần thiết, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra chi tiết hơn.”
“Cái đó thì không cần.” Tần Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thiết hội trưởng, làm phiền ông chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng.”
“Hỏi ông ấy xem có muốn đánh bại tập đoàn Kiến Nhân, đứng vững ở vị trí đầu tàu của ngành bất động sản Long Giang hay không.”
“Nếu như muốn, hãy để ông ấy tự sắp xếp thời gian đến gặp tôi.”
Thiết Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người.
Điều này có nghĩa là Tần Thiên chuẩn bị ra tay với tập đoàn Kiến Nhân sao?
Ông ấy không dám hỏi nhiều, thấp giọng nói: “Vâng thưa cậu Tần, tôi sẽ lập tức chuyển lời cho Ngô Thiên Hùng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi lại gửi thêm hai tin nhắn.
Một tin gửi cho Lôi Báo, để anh ta điều tra xem rốt cuộc tối nay tại bữa tiệc rượu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn muốn biết Tô Tô rời khỏi tiệc rượu cùng Tiết Nhân đi tới khách sạn trong tình huống nào.
Một tin nhắn khác, người nhận không lưu tên, chỉ là một dãy số dài.
Tin nhắn của hắn cũng rất đơn giản: Trước khi mặt trời mọc ở phía Đông, tôi muốn tất cả các tài liệu của Tiết Nhân trong thời gian tại Đại học Toronto và Canada.
Phía bên kia ngay lập tức trả lời: Đã nhận..