Thần Vương Lệnh


Tại khách sạn Kim Long.
“Thiếu gia, theo dặn dò của cậu, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”
Một người đàn ông trung niên đeo nhẫn ở ngón tay cái, hút xì gà và ngồi vắt chéo chân trên sô pha, đưa mấy tờ giấy cho Tiết Nhân.
Tên lão ta là Kiều Lục, người ở giang hồ gọi là Kiều Lục gia.

Nắm giữ hàng trăm địa điểm giải trí ở Long Giang, hoàn toàn xứng đáng là hoàng đế ngầm.
Bởi vì năm xưa là được nhà họ Tiết tài trợ lập nghiệp, mặc dù bây giờ trọng điểm của nhà họ Tiết không ở Long Giang, nhưng ở tỉnh thành có rất nhiều tài nguyên.
Cho nên Kiều Lục trung thành và tận tụy, cũng có thể nói lão ta là một con chó được nhà họ Tiết nuôi dưỡng.
“Khốn kiếp!” Đọc được những gì ghi lại trên tài liệu Tiết Nhân vô cùng tức giận, Tần Thiên năm năm trước vậy mà lại có được Tô Tô với thân phận một người giao hàng.
Hai mắt anh ta đỏ lên: “Tần Thiên, từ giờ trở đi mày chính là người chết!”
“Tô Tô bị thương là chuyện như thế nào? Ai làm?”
Kiều Lục lắc đầu nói: “Chuyện này, nhà họ Tô che giấu rất kỹ, chỉ tiết lộ với bên ngoài là lúc mở cửa sổ không cẩn thận rơi xuống.”
“Bởi vì chuyện này đã qua rất lâu, nhân chứng vật chứng năm đó đều đã không tìm được nữa.”
“Nhưng thiếu gia —” Lão ta cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa có phải không?”
“Quan trọng là bây giờ Tô đại tiểu thư đã trở nên xinh đẹp hơn.

Hơn nữa cô ấy còn có bằng sáng chế mỹ phẩm sinh học trị giá hơn một tỷ.”
Trong mắt Tiết Nhân lộ ra vẻ đắc ý, lần này anh ta muốn có được cả tiền lẫn sắc.
“Kiều Lục, lần này cảm ơn ông, sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ không để ông thiệt thòi.”
Kiều Lục gật gật đầu, có chút lo lắng nói: “Nhưng tên họ Tần này hình như cũng có chút thủ đoạn.”
“Tôi nghe nói, hắn ta dùng một miếng vỏ quýt để đánh vào mặt Phùng đại.”
“Thiếu gia, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tiết Nhân cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi, chẳng lẽ ông cảm thấy đại tướng dưới tay ông không phải là đối thủ của hắn ta sao?”
Kiều Lục cười lạnh nói: “Người của tôi đã ra tay thì hắn ta nhất định phải chết.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Không còn sớm nữa, Kiều Lục ông đi nghỉ ngơi đi.

Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Tô.”
“Một nhân viên giao hàng quèn mà cũng dám đấu với tao? Để tao cho mày thấy cái gì gọi là Hàng Duy Đả Kích.” (*)
(*)Hàng duy đả kích (降维打击): Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu.

Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân.
Kiều Lục đứng dậy như nghĩ tới điều gì, lo lắng nói: “Thiếu gia, nếu như cậu làm như vậy ở Long Giang, người đó ở nhà sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tiết Nhân giật giật mí mắt, cả giận nói: "Cô ta dám quản tôi? Trong nhà vẫn luôn là tôi làm chủ!”
“Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đưa Tô Tô về nhà, chỉ để cô ấy làm người tình ở Long Giang của tôi thôi."
“Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ là được."
“Thiếu gia cao minh.” Kiều Lục cười nói: “Vừa có chuyên gia pha trà mới tới, là hương vị trước đây cậu thích, cậu có muốn thử không?”
Nghĩ đến Tô Tô, Tiết Nhân cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình không có nơi nào để phát tiết, anh ta nghiến răng nói: “Một người không đủ!”
“Cho tôi hai người!”
Kiều Lục gật đầu, không nói gì nhiều liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, hai chuyên gia pha trà trẻ trung xinh đẹp, thân hình nóng bỏng bưng khay trà và bộ ấm trà mở cửa bước vào.
“Thiếu gia, em tên là Điềm Điềm.”
“Em tên là Linh Linh.”
“Lục gia bảo bọn em đến phục vụ thiếu gia.”
“Thiếu gia, anh thích uống loại trà gì?”
Điềm Điềm và Linh Linh, một người mặc bộ đồ đồng phục học sinh, trông giống như một cô gái dễ thương trong anime.
Một người mặc đồng phục áo trắng và trông hơi giống một người đẹp công sở.
Hai người đi về phía Tiết Nhân đầy quyến rũ.
“Đứng lại.”
Tiết Nhân nhìn Điềm Điềm và Linh Linh rồi nói: “Bắt đầu từ giờ trở đi hai người một người tên là Tô Tô, một người tên là Ngọc Trúc.”
“Nào, quỳ xuống giới thiệu lại cho thiếu gia một lần nữa.”
“Tô Tô?” Điềm Điềm ngây người một lúc rồi vội vàng quỳ xuống theo ý Tiết Nhân, khẽ cười nói: “Chào thiếu gia, em là Tô Tô.”
Linh Linh cũng quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Chào thiếu gia, em là Ngọc Trúc, rất vinh hạnh được phục vụ anh.”
Nhìn hai cô gái yểu điệu quỳ xuống cạnh nhau, trong ánh mắt của Tiết Nhân hiện lên vẻ say đắm.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Tô Tô, Ngọc Trúc, lại đây đun nước, pha cho thiếu gia một ấm trà thật ngon nào.”
“Đừng gọi thiếu gia nữa, gọi là A Nhân đi.”
“Nói, đời này của em nhất định là người của A Nhân...”
Ngày hôm sau, Tô Tô và Tần Thiên vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua.

Hai người không ai chịu xin lỗi trước.
Không ai nói chuyện với ai.
Mãi cho đến gần trưa, Tô Tô bình thường sớm đã đến công ty, nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ.
Cô tùy ý buộc tóc lên, ôm một đĩa trái cây ngồi trên sô pha xem TV, có vẻ như cô chưa sẵn sàng để đi làm.
Dương Ngọc Lan rất đau đầu vì hai tổ tông này, lại không biết nên khuyên như thế nào.

Đột nhiên, qua cửa sổ bà thấy một đoàn xe từ xa đi tới.
Chiếc đầu tiên là một chiếc Rolls-Royce, đằng sau, có bảy tám chiếc Mercedes.
Trông rất hoành tráng.
“Là đại nhân vật gì tới đây?” Bà không khỏi thắc mắc.
Đoàn xe chạy tới và dừng lại ở trước cổng biệt thự của bọn họ.

Trên mercedes, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, hừng hực khí thế chờ sẵn.
Cửa của Rolls-Royce mở ra và một thanh niên đang cầm bó hoa đi xuống.
Anh ta đứng ở cửa sân, nhìn vào bên trong rồi lễ phép gọi: “Tô Tô, em có ở nhà không Tô Tô?”
“Anh đến thăm em đây.”
Tô Tô và Tần Thiên vội vàng nhìn qua cửa sổ, cả hai đều ngẩn người một lúc.
“Tại sao anh ta lại tới đây?” Sắc mặt Tô Tô khẽ thay đổi, có chút lo lắng liếc nhìn Tần Thiên một cái theo bản năng.
Tần Thiên cười lạnh nói: “Không nghe thấy sao? Đến gặp em chứ sao.”
Mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng vì tức giận.
Dương Ngọc Lan lập tức hiểu ra đây chính là thủ phạm khiến hai vợ chồng tức giận.
“Cái đó, cậu tìm Tô Tô có việc gì sao?” Bà vội vàng đáp lời.
“Cô là mẹ của Tô Tô phải không? Chào cô, cháu là bạn học của Tô Tô, tên là Tiết Nhân.”
“Cũng là người phụ trách cải tạo di dời tiểu khu này.”
“Lần này đến, một mặt là đến thăm cô, mặt khác nhân tiện nói chuyện với Tô Tô về việc phá dỡ và bồi thường.”
“Các cậu còn không mau mang quà vào.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Mấy người giúp việc lần lượt đi vào và mang theo các loại thuốc bổ đắt tiền khác nhau.
Đây đâu phải là đến Dương Ngọc Lan, đây hoàn toàn giống như đem lễ vật tới nhà cầu hôn.
“À cái đó, Tô Tô không có ở nhà.”
“Tiết công tử, hay là hôm khác cậu quay lại.” Sau khi phản ứng lại, Dương Ngọc Lan vội vàng muốn ngăn cản.
Trong nhà, Tô Tô cố ý lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Mẹ, để Tiết công tử vào đi.”
“Người ta thân phận cao quý, mẹ phải chiêu đãi thật tốt.”
“Con đi thay quần áo cái đã.”
Dương Ngọc Lan chỉ đành phải xấu hổ nói: “Tôi còn tưởng con bé đã đi ra ngoài rồi, Tiết công tử, vậy cậu vào đi.”
“Cảm ơn cô.”
Lúc này, những hàng xóm xung quanh bình thường không hề qua lại, vừa nghe nói có Tiết Nhân đến thì đều chạy tới chật cả phòng khách.
Ai nấy đều hết lời khen Tiết Nhân.
Một mặt, bọn họ muốn nhận được nhiều bồi thường hơn từ Tiết Nhân.
Mặt khác, không thể không nói, Tiết Nhân trước mặt này quả thật trông rất xuất sắc.
Xuất thân trong một gia đình hào môn, tuổi còn trẻ nhưng đã thành công.
Quan trọng nhất là không kiêu ngạo, lại còn nho nhã lễ độ.
Dương Ngọc Lan cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tần Thiên lại lo lắng.

Ít nhất là từ vẻ bên ngoài, Tiết Nhân này quả thật rất có tính sát thương.
Nếu như không phải đã có Tần Thiên, đến bà cũng nghi ngờ mình sẽ cố gắng đưa đẩy chuyện tình cảm giữa Tô Tô và Tiết Nhân.
Bất ngờ là Tần Thiên ngồi ở bên cạnh, cầm điện thoại di động cúi đầu chơi Tetris, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Cho đến khi Tô Tô từ trong phòng đi ra, cô bình thường khá giản dị, không ngờ hôm nay lại ăn mặc tỉ mỉ và thậm chí còn trang điểm.
Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui