Thần Xạ Nhà Thanh

Phủ nha, hậu viện.

Phụ tá vội vã đi tới hậu viện, trên mặt tràn ngập vẻ thất kinh. Trong mắt, lại lộ ra một tia sợ hãi.

Sau khi Mạc Nguyên Sinh nhìn thấy, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì mà thất kinh thế?"

Phụ tá thở dài nói: "Việc lớn không tốt!"

"Sao lại thế!" Mạc Nguyên Sinh đứng lên hỏi.

Phụ tá trầm giọng nói: "Chuyện là thế này, ban đêm ngày hôm qua, ta phái người đi tìm Chu thị nói chuyện, hy vọng Chu THị và Thuận Phúc giải hòa, âm thầm giải quyết chuyện này. Nhưng, nữ nhân này kiên quyết không đồng ý, một mực muốn Thuận Phúc phải bị trừng phạt đích đáng. Nàng ta còn nói giết người thì thường mạng, Thuận Phúc phải chết."

Dừng một chút, phụ tá còn nói thêm: "Sáng sớm Hôm nay, ta tự mình tới nhà tù một chuyến, muốn khuyên bảo Chu thị đừng kiện Thuận Phúc, ngầm giải quyết chuyện này. Hơn nữa, ta còn nói Thuận Phúc nguyện ý nạp nàng ta làm thiếp, hơn nữa giải quyết sinh kế của người nhà Chu Cương, nam nhân của nàng ta. ngài đoán được nữ nhân này nói gì không? Nàng ta không ngờ nói chúng ta quan lại bao che cho nhau, nói chúng ta nhất định sẽ gặp báo ứng, cuối cùng cương liệt trực tiếp đập đầu vào tường tự tử. Nữ tử này rất cương liệt, hiện tại người đã chết, chuyện đã ầm ĩ ra ngoài, rất khó xử lý."

Mạc Nguyên Sinh đảo mắt, nói: "Việc này nên xử lý cho kín."

"Xử lý như thế nào?" Phụ tá hỏi.

Mạc Nguyên Sinh nói: "Hiện tại, chúng ta nhốt Thuận Phúc vào lao, rồi bảo người biết Chu thị tự sát toàn bộ câm miệng, phong tỏa tất cả tin tức, không được bám lấy chuyện này nữa. Chỉ cần qua mười ngày nửa tháng, dân chúng sẽ dần dần quên chuyện Thuận Phúc cưỡng hiếp Chu thị và giết người.. Đến lúc đó, sẽ thả Thuận Phúc ra, cũng có thể báo cáo kết quả công tác với Quế Lương."

"Đại nhân anh minh!"

Phụ tá mỉm cười, lập tức còn nói thêm: "Nhưng ta vẫn lo lắng, vạn nhất Triệu Liệt Văn biết thì sao?"

Mạc Nguyên Sinh nói: "Đánh chết cũng không thể nhận."

Phụ tá nhíu mày, cảm thấy giấu được Triệu Liệt Văn rất khó. Dù sao Triệu Liệt Văn là người có quyền lớn nhất trong nước, muốn cản hắn rất khó!

Nhưng trước mắt không có biện pháp giải quyết tốt hơn, chỉ có thể làm vậy thôi.

Phụ tá gật đầu nói: "Đại nhân, nếu giam giữ Thuận Phúc một đoạn thời gian, còn phải thông tri cho Quế Lương trước, hơn nữa để Quế Lương phái người tới trấn an Thuận Phúc. Nếu không chuyện xử lý không tốt. Một khi

Thuận Phúc tiểu tử này giở trò, chúng ta càng khổ."

"Ừ, ngươi đi thông tri cho Quế Lương đi!" Mạc Nguyên Sinh xua tay nói.

Lúc này, trong lòng Mạc Nguyên Sinh có cảm giác như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng không phải chịu áp lực nữa.

Không đến ba phút, Mạc Nguyên Sinh nghe thấy tiếng bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy phụ tá chạy về rất nhanh, hơn nữa trên mặt phụ tá lộ ra vẻ hoảng sợ.

Mạc Nguyên Sinh trong lòng máy động, hỏi: "Tiên sinh, sao đã trở lại rồi."

Phụ tá thất thanh nói: "Không tốt, không tốt, Triệu Liệt Văn dẫn người đến phủ nha rồi."

Vừa dứt lời thì tiếng bước chân truyền đến.

Triệu Liệt Văn đi đầu, phía sau là người của pháp viện.

Triệu Liệt Văn để tóc ngắn, mặc quần áo màu đen, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Hắn đi tới, tạo cho người ta áp lực cực lớn. Sau khi hắn dẫn người tiến vào, trầm giọng nói: "Mạc phủ doãn, giao Thuận Phúc và Chu thị ra đây, ta sẽ tiếp nhận chuyện này." Dừng một chút, Triệu Liệt Văn trầm giọng nói: "Mạc phủ doãn, chuyện liên quan tới Thuận Phúc ngươi không thích hợp nhúng tay, để người của pháp viện chúng ta tiếp nhận mới thích hợp nhất."

Mạc Nguyên Sinh thấy Triệu Liệt Văn biết việc này, biết không thể giấu được nữa, cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, ta là phủ doãn Thuận Thiên phủ, tổng hạt sự vụ lớn nhỏ.Ngươi cứ đi xử lý chuyện của ngươi là được, sao cứ phải nhúng tay vào chuyện của ta."

Triệu Liệt Văn nói: "Mạc phủ doãn, xin ngươi hãy nghĩ cho minh bạch tính nghiêm trọng của chuyện này."

Mạc Nguyên Sinh nói: "Ta rất minh bạch."

"Hừ, xem ra ta đối với Mạc phủ doãn ta đối với ngươi cũng nên thẩm trarồi, ta thấy ngươi cũng có vấn đề." Triệu Liệt Văn lành lạnh nói.

Mạc Nguyên Sinh sắc mặt đại biến, lộ ra một tia hoảng sợ. Hơn một năm nay, Triệu Liệt Văndẫn theo người của pháp viện tuần tra khắp nơi, dấu chân trải rộng đại giang nam bắc, xử lý vô số người. Thậm chí, pháp viện của Triệu Liệt Văn có đặc quyền, hoàn toàn là muốn bắt ai thì bắt, đừng nói là tuần phủ tỉnh, cho dù là tướng quân dẫn binh bên trong quân đội phạm pháp của bị trực tiếp bắn chết.

"Triệu viện trưởng, người dẫn ra đi!" khi Hai bên đang giằng co thì một đội binh lính xông vào, còn mang theo Thuận Phúc.

Dẫn binh là một doanh trưởng, hắn đi tới giơ tay lên thi lễ rồi cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, ta hỏi ngục tốt trong nhà lao rồi, Chu thị đã tự sát. Vì thế, ta bắt hết ngục tốt để tiện cho ngài thẩm tra."

"Làm tốt lắm!" Triệu Liệt Văn gật đầu nói.

Mạc Nguyên Sinh lớn tiếng nói: "Triệu viện trưởng, ngươi không thể như vậy được, ngươi không có quyền đó."

Triệu Liệt Văn hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Quyền của ta không phải ai giao cho cả, mà là luật pháp của quốc gia giao cho. Cho dù tổng thống làm sai thì ta cũng thẩm tra." Khi Triệu Liệt Văn dẫn người bắt người thẩm tra, không ngừng thành lập uy tín của pháp viện thì hắn cũng đang không ngừng làm quen với hiến pháp của nước Mỹ, hiểu hiến pháp tương quan với pháp viện cao nhất của nước Mỹ, chuyển hóa thành thứ của mình.

Tới giờ, Triệu Liệt Văn đã không còn là Triệu Liệt Văn lúc trước.

Một thân dũng khí, không sợ không ngại.

Triệu Liệt Văn vung tay, trầm giọng phân phó: "Ta hoài nghi Thuận Thiên phủ doãn Mạc Nguyên Sinh cũng tham dự chuyện này, khiến cho Chu thị tự sát. Người đâu, bắt cả Mạc Nguyên Sinh lại."

Lần này, Mạc Nguyên Sinh ngây ra.

Bản thân hắn dính vào, còn bị bắt, hắn muốn phản kháng, nhưng lại ở trướng mặt đám binh lính, tất cả phản kháng đều chỉ phí công. Triệu Liệt Văn dẫn theo Thuận Phúc, cùng với Mạc Nguyên Sinh, và đám ngục tốt, cùng với phụ tá của Mạc Nguyên Sinh, đi trên đường lớn tới nha môn Thuận Thiên phủ, chuẩn bị thẩm vấn ở đại đường.

Quế Lương phủ đệ, hậu viện.

Quế Lương đã bảy mươi sáu tuổi, tuổi lớn thì tinh thần tất nhiên không được tốt. lão nằm trên ghế, nhẹ nhàng lắc lư ghế nằm, sưởi nắng, híp mắt ngủ gật.

Tiếng bước chân dồn dập làm Quế Lương bừng tỉnh, lão ngẩng đầu nhìn, phát hiện là lão quản gia bước vào. Lão quản gia đi tới trước người Quế

Lương, thở hổn hển, cả nửa ngày sau mới nói: "Lão gia, Triệu Liệt Văn bắt Thuận Phúc thiếu gia đi rồi, ngay cả Mạc Nguyên Sinh cũng bị Triệu

Liệt Văn bắt."

Quế Lương mở mắt ra, hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"

Lão quản gia nói: "Triệu Liệt Văn mang binh xâm nhập phủ nha, không ai dám ngăn trở, nên có kết quả nà."

Quế Lương hừ một tiếng, đứng lên nói: "Thỉnh Chỉ Lan đến!"

Lão quản gia lập tức đi truyền tin, không lâu sau, Chỉ Lan đi tới trước mặt Quế Lương, hỏi: "Cha, tìm con có việc à?"

Quế Lương nghiêm túc nói: "Nha đầu à, cha lớn tuổi rồi, tùy thời đều có thể chết đi, Hiện tại cha đã muốn an độ lúc tuổi già, nhìn con cháu bình an. Nhưng, Thuận Phúc bị Triệu Liệt Văn bắt đi, ngươi giúp hắn một tay. Ta biết Thuận Phúc có chút khốn khiếp, nhưng chung quy vẫn là người của nhà chúng ta, không thể không quản. Ngươi cũng biết tính tình của Triệu Liệt Văn, một khi bị hắn bắt, Thuận Phúc không chét cũng bị lột một lớp da."

Chỉ Lan nhìn khuôn mặt già nua của cha, cùng với một tia khẩn cầu trong mắt lão, sau một hồi trầm mặc, Chỉ Lan vẫn gật đầu đồng ý thỉnh cầu của

Quế Lương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui