Thần Xạ Nhà Thanh

Nha môn Thuận Thiên phủ doãn, trong đại đường.

Triệu Liệt Văn ngồi ngay ngắn ở phía trên, vẻ mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ uy nghiêm vô tận.

Ánh mắt hắn như đao, dừng ở trên người Mạc Nguyên Sinh và Thuận Phúc đứng phía dưới, Lần này. xem như bắt được một con cá lớn, có thể mượn lần này để tạm dựng uy tín của pháp viện. Tuy rằng người bị xử lý là thân thích của Lý Chấn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Triệu Liệt Văn phá án, hắn sớm đã gác hết chuyện của mình sang một bên, một lòng vì quốc gia.

Chỉ cần không có lợi đối với quốc gia, hắn sẽ làm tất cả.

Triệu Liệt Văn nói: "Mạc Nguyên Sinh, ngươi sao lại để Chu thị tự sát?

Khai báo thành khẩn, ta có thể nghĩ tới giảm bớt xử phạt đối với ngươi.

Nhưng nếu ngươi cự tuyệt phối hợp, mà ngươi lại là quan viên chính phủ, vậy tội càng nặng thêm."

Mạc Nguyên Sinh cất cao giọng nói: "Triệu Liệt Văn, ta là Thuận Thiên phủ doãn, ngươi không có quyền bắt ta."

Lúc này, trong lòng Mạc Nguyên Sinh chỉ muốn kéo dài thời gian.

Một khi ngươi của Quế Lương tới, muốn giải quyết chuyện này sẽ dễ dàng hơn, hắn cũng có thể qua được. Cho dù Triệu Liệt Văn thẩm vấn ra kết quả cũng không sao cả, có Quế Lương và Chỉ Lan nhúng tay, thoát tội cũng không khó khăn.

Triệu Liệt Văn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Còn tưởng rằng mình là Thuận Thiên phủ doãn, thật sự buồn cười. Phàm là người bị pháp viện của ta bắt, đã không còn là quan viên chính phủ. Nếu ngươi vô tội, chờ ngươi được phóng thích rồi, có thể tìm tổng thống khiếu nại. Nhưng hiện tại, ngươi là phạm nhân bị ta bắt, tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp, nếu không đừng trách ta đánh ngươi."

Mạc Nguyên Sinh nhíu mày, trầm giọng nói: "Được, ta sẽ nói thực với ngươi."

Triệu Liệt Văn lời ít mà ý nhiều nói: "Nói!"

Mạc Nguyên Sinh hồi đáp: "Chu thị tử vong, hoàn toàn là bản thân Chu thị sợ tội tự sát. Ả câu dẫn Thuận Phúc, thế cho nên trượng phu bị Thuận

Phúc lỡ tay giết chết. Ả còn vu hãm Thuận Phúc muốn lừa tiền, sau đó thì bị ta bắt, lo chuyện bại lộ mới tự sát."

Triệu Liệt Văn lạnh giọng nói: "Ngươi xác định, lời nói mới rồi sẽ không thay đổi?"

Mạc Nguyên Sinh cân nhắc một phen, khẳng định nói: "Đúng, những gì ta nói đều là thật." Lúc trước, phụ tá đề nghị Mạc Nguyên Sinh bảo trì trung lập, không đắc tội với ai, nhưng đến nước này rồi, hắn muốn né mình là không thể, phải xếp hàng. Mạc Nguyên Sinh lựa chọn là đứng ở bên một phương, một mực chắc chắn là Chu thị tự sát.

Thuận Phúc mỉm cười cao giọng nói: "Mạc phủ doãn nói đúng, lúc trước chính là Chu thị câu dẫn ta. Ả đến tố cáo ta là muốn kiếm tiền, về sau chuyện bại lộ mới tự sát. Triệu viện trưởng, xin ngài suy xét kỹ càng."

Triệu Liệt Văn quát lớn nói: "Không cho ngươi nói thì đừng có xen vào."

Thuận Phúc lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: "Triệu viện trưởng, đừng tưởng rằng ngươi là một viện trưởng thì hay. Nói tới cùng thì ngươi cũng chỉ là người dưới tay dượng ta, nếu chọc dượng ta mất hứng, ông ấy nhất định sẽ bãi truất chức quan của ngươi."

Triệu Liệt Văn nói: "Vả miệng cho ta."

Đối với người không phục tùng, Triệu Liệt Văn cũng sẽ không mềm lòng.

Binh lính đi lên phía trước, bốp bốp tát hai cái, , đánh cho Thuận Phúc đầu óc choáng váng. Thuận Phúc bị đánh cho ngây người, thời trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi, không ngờ Triệu Liệt Văn bá đạo như vậy. Thuận

Phúc há miệng hét lớn: "Triệu Liệt Văn, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận, nhất định sẽ bắt ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta."

Triệu Liệt Văn lại phất tay một lần nữa, binh lính lại tát mấy cái.

Tiếng bốp bốp vang lên, mặt Thuận Phúc rất nhanh sưng như cái bánh bao.

Vào lúc này, Thuận Phúc không dám lên tiếng nữa, không còn thần thái ngông cuồng như trước. Triệu Liệt Văn trong lòng cười lạnh, hắn đã từng thấy người như vậy, đối phó với hạng hoàn khố như Thuận Phúc có rất nhiều biện pháp, không cần phí thủ đoạn là có thể hạ được Thuận Phúc.

Triệu Liệt Văn lại một lần nữa hỏi: "Mạc Nguyên Sinh, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi xác định lời nói mới rồi sẽ không thay đổi chứ?"

Mạc Nguyên Sinh nói: "Không thay đổi."

"Tốt, có cốt khí!" Triệu Liệt Văn vỗ tay nói.

Phụ tá đảo mắt, sau khi cẩn thận cân nhắc một phen thì trầm giọng nói:

"Chuyện đúng như những gì phủ doãn đại nhân nói, Chu thị thực sự là sợ tội tự sát. Thuận Phúc là vô tội, phủ doãn đại nhân cũng vô tội."

"Hay cho vô tội."

Triệu Liệt Văn vẻ mặt càng thêm lãnh túc, giống như là hàn băng vạn năm không tan.

" Ghi nhớ lời nói của phụ tá, đây đều là căn cứ trị tội."

Triệu Liệt Văn lại phân phó người dẫn phụ tá đi, rồi mới dẫn ngục tốt ra.các ngục tốt đứng trong đại sảnh, hai chân đều bắt đầu run rẩy, trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ. Mạc Nguyên Sinh và phụ tá của hắn có thể kiên trì, có thể ngậm miệng không nói gì, nhưng những tiểu ngục tốt này lại chỉ là hạng tôm tép, đột nhiên nhìn thấy người như Triệu Liệt Văn, trong lòng thấp thỏm bất an.

Triệu Liệt Văn mày nhăn thành hình chữ bát, , ánh mắt hung ác, lộ ra một cỗ khí tức hung.

Ánh mắt hắn đảo qua, trầm giọng nói: "Các ngươi tự mình nói gì, nói sự thật. Nếu nói dối, ta sẽ có thủ đoạn tra hỏi. Vừa rồi không dụng hình với Mạc Nguyên Sinh, Thuận Phúc là vì ta đã ghi lại lời nói của bọn họ để trị tội. Hiện tại, các ngươi nếu không nói thật thì ta cũng không hiền lành gì đâu. Triệu Liệt Văn ta giết người khắp nơi, bị người ta gọi là Triệu ôn thần, ai thấy cũng xui xẻo. Các ngươi suy xét cho kỹ."

"Bốp."

Kinh đường mộc vỗ xuống, trong đại đường lập tức truyền ra một tiếng vang.

Lập tức ngục tốt sợ xanh mặt.

Một ngục tốt đứng dậy, cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, ta biết tình hình thực tế."

"Nói!"

"Chuyện là thế này, buổi tối hôm Chu thị chết có người tới. Hắn tới một mình. Hắn khuyên bảo Chu thị âm thầm giải quyết chuyện của Thuận Phúc.

Nhưng Chu thị cự tuyệt. Buổi sáng hôm sau, phụ tá của phủ doãn đại nhân tới nhà tù, sau khi hắn gặp Chu thị, cũng đưa ra đơn kiện bảo Chu thị huỷ bỏ, đừng cáo trạng Thuận Phúc.. Đồng thời, phụ tá còn nói chỉ cần

Chu thị đồng ý giải hòa, Thuận Phúc liền nạp Chu thị làm thiếp, cũng giải quyết vấn đề sinh kế trong nhà của Chu Cương, trượng phu của Chu thị. Chu thị nghe xong, mắng to phụ tá, không chịu nổi sự vũ nhục của phụ tá, cuối cùng đâm đầu vào tường tự sát."

Triệu Liệt Văn nhìn về phía ngục tốt còn lại, hỏi: "Các ngươi còn có gì muốn nói."

Một đám ngục tốt đều tỏ ý những lời vừa rồi là thật.

Mạc Nguyên Sinh và phụ tá sắc mặt đại biến, nhưng hai người cũng biết việc này khó mà giấu được.

Bọn họ muốn sống sót thì phải dựa vào Quế Lương và Chỉ Lan mới có thể bảo toàn.

Triệu Liệt Văn xoay chuyển ánh mắt, tiếp tục nói: "Thuận Phúc, đừng tưởng rằng ngươi trong nhà có chút quyền thế là không ai dám xử lý ngươi. Lọt vào tay Triệu Liệt Văn ta, chỉ cần ngươi phạm tội thì nhất định sẽ phải nhận chế tài của pháp luật."

Mạc Nguyên Sinh hừ một tiếng, cao giọng nói: "Triệu viện trưởng, vừa rồi chỉ là những lời phiến diện của đám ngục tốt. Ai cũng có thể nói được, ta còn tưởng rằng đây là Triệu viện trưởng sai người biên tạp. Hiện tại

Chu thị đã chết, không nói đến không ai có thể chứng minh là Thuận Phúc giết chồng Chu thị, ai có thể cam đoan không phải Chu thị câu dẫn Thuận

Phúc chứ?"

Triệu Liệt Văn nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Sinh, trong mắt nảy ra sát ý


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui