Thần Xạ Nhà Thanh

Lý Chấn rời khỏi chỗ ở của Lâm Khẳng, sau khi trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, Đường Hoài Đức A Tát Mãn, Hồng Thanh Long lập tức đi tới trong viện tử hỏi kết quả. Hồng Thanh Long cầm một ly trà đặt ở trước người Lý Chấn, sau khi ngồi xuống thì vội hỏi: "Tổng thống, kết quả thế nào?"

Lý Chấn lắc đầu nói: "Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đều không đồng ý thả người!"

Hồng Thanh Long nhướn mày, hung tợn nói: "Người Mỹ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tổng thống, ngài hạ lệnh đi. Chúng ta thực thi hai bước kế hoạch, dư luận đã xôn xao rồi , hiện đang tiến hành bước thứ ba của kế hoạch, lật tung San Francisco lên, khiến bọn Mỹ biết thế nào là kết cục đắc tội với ngài."

Lý Chấn lắc đầu nói: "Đừng gấp, để ta nghĩ thêm."

Đối với bước tiếp theo của kế hoạch, Lý Chấn cũng không muốn thực thi, bởi vì một khi thực thi thì ảnh hưởng về sau quá lớn.

Đến lúc đó, cục diện nhất định khó có thể thu thập.

Lý Chấn cẩn thận suy nghĩ, chung quanh không ai nói gì. Cường bước vào, nói khẽ: "Tổng thống, thị trưởng San Francisco Bảo Uy Nhĩ đang chờ trong đại sảnh của đại tửu lâu, muốn gặp mặt ngài."

"Mời."

Lý Chấn nhướn mày, nghĩ thầm chẳng lẽ Lâm Khẳng thay đổi chú ý?

Nếu như vậy, thì không còn gì tốt hơn.

Lý Chấn đầy cõi lòng chờ mong, chờ Bảo Uy Nhĩ tiến vào.

Không lâu sau, Bảo Uy Nhĩ đi vào. Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, bước chân nhẹ nhàng, không hề hiện ra vẻ già nua, giống như trẻ hơn mười tuổi. Lý Chấn chủ động đứng dậy nghênh đón Bảo Uy Nhĩ, bảo Bảo Uy Nhĩ ngồi xuống, cười nói: "Thị trưởng tiên sinh tới gặp ta, có phải tổng thống Lâm Khẳng đã thay đổi chủ ý hay không? Nguyện ý phóng thích Hồng môn chủ ư."

Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Rất xin lỗi, tổng thống tiên sinh không thay đổi chủ ý, Hồng Dịch vẫn bị giam giữ. Lý tổng thống, ta đã không còn là thị trưởng San Francisco, ta đến bái kiến ngài, là muốn xem kế tiếp ngài có tính toán gì không."

Lý Chấn nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi.

Bảo Uy Nhĩ sau khi từ chức thì tới gặp hắn, chẳng lẽ là để tìm hiểu tin tức?

Sau khi Lý Chấn cân nhắc lợi hại thì quyết định không cho Bảo Uy Nhĩ biết

Hắn mỉm cười, ngữ khí hiền lành nói: "Bảo Uy Nhĩ tiên sinh nghiêm trọng hóa quá rồi, về chuyện cứu Hồng môn chủ, ta cũng là đi một bước tính một bước, căn bản không có kế hoạch." Trong lúc nói, ánh mắt Lý Chấn nhìn về phía Hồng Thanh Long và Vương Hồng, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ thấy hai người đứng dậy rời đi. Bảo Uy Nhĩ thấy thế, minh bạch Lý Chấn đã an bài tốt, không để cho hắn biết.

Trên thực tế, Bảo Uy Nhĩ biết đột nhiên tới chơi rất đường đột. Nhưng hắn không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, rất muốn biết Lý Chấn kế tiếp sẽ an bài thế nào, sẽ có hành động gì.

Lý Chấn vì cứu Hồng Dịch mà gây chiến, khiến Bảo Uy Nhĩ kiến thức được thủ đoạn của Lý Chấn.

Bởi vì kiến thức được, nhưng không biết tình huống kế tiếp, cho nên tò mò.

Bảo Uy Nhĩ nhìn về phía Đường Hoài Đức, thành khẩn nói: "Lý tổng thống, ta và Đường Hoài Đức là bạn tốt nhiều năm, hắn rất hiểu ta, cũng xin ngài tin ta. Lần này ta tức chức thị trưởng San Francisco, là vì không dám đảm nhiệm chức thị trưởng nữa, cũng không có ý tứ đến tìm hiểu tin tức, thỉnh Lý tổng thống yên tâm."

Dừng một chút, Bảo Uy Nhĩ tiếp tục nói: "Kế hoạch của Lý tổng thống vừa mới bắt đầu, ta đi đâu cũng như gặp kẻ địch, bên ngoài bị mắng, về nhà vẫn bị mắng, nếu cứ tiếp tục thì chỉ sợ tính mạng khó được bảo toàn, cho nên từ chức."

Lý Chấn giơ ngón tay cái lên, nói: "Bảo Uy Nhĩ tiên sinh là một người đại trí tuệ đại trí tuệ. Lần này, ta cho rằng Bảo Uy Nhĩ tiên sinh đã làm một quyết định rất cơ trí, ngươi sẽ không hối hận."

Bảo Uy Nhĩ cười nói: "Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức có đối thủ như Lý tổng thống, ta cảm thấy bi ai cho bọn họ."

Lý Chấn cười nói: "Bảo Uy Nhĩ tiên sinh quá khen!"

Dừng một chút, Lý Chấn còn nói thêm: "Nếu Bảo Uy Nhĩ tiên sinh có hứng thú, vậy lưu lại đi. Dù sao, không có chuyện gì mà không dám gặp người ta cả. Chuyện này, sắp kết thúc rồi ."

Bảo Uy Nhĩ trong lòng vui vẻ, có chút cao hứng.

Cho dù không biết an bài của Lý Chấn, nhưng có thể nói chuyện với Lý Chấn, có thể thấy phong thái của Lý Chấn, vẫn là chuyện rất hạnh phúc. Hiện giờ Bảo Uy Nhĩ đứng trên bờ xem diễn, trong lòng rất thoải mái.

Hồng Thanh Long và Vương Hồng sau khi ly khai Đại Đỉnh tửu lâu, bắt đầu chấp hành bước thứ ba của kế hoạch.

Lần này vẫn là phát truyền đơn.

Vô số truyền đơn, phô thiên cái địa truyền ra. Cùng với truyền đơn phát ra, một thiên gọi là không cầu bình đẳng, chỉ cầu mạng sống truyền bá khắp San Francisco, biến thành nổi tiếng, vô số người biết. Hơn nữa, bài văn này không ngừng truyền tới các bang xung quanh, không hề giới hạn ở San Francisco, bắt đầu lan ra cả quốc gia.

Chỗ ở của Tổng thống, thư phòng.

Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi đối diện nhau, bên cạnh là một binh lính đứng cầm truyền đơn.

Tây Hoa Đức phân phó nói: "Đọc một lần đi!"

Binh lính mở miệng nói: "Tiêu đề không cầu bình đẳng, chỉ cầu mạng sống."

Hơi tạm dừng một chút, binh lính tiếp tục nói: "Ta có một giấc mơ, mơ bất luận chúng ta tới từ đâu, bất luận xuất thân sang hèn, bất luận màu da nào, bất luận nói ngôn ngữ nào, đều có thể ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, nói chuyện yêu đương. Bất kể màu da gì, đều có thể ngồi một chỗ hướng ra biển, nhìn cảnh sắc say đắm lòng người, đắm chìm trong hạnh phúc và tự do."

"Nhưng sự thật Tàn khốc nói cho ta biết, tất cả những điều này đều không thể thực hiện được!"

"Chuyện hàng đầu của Chúng ta đó chính là mạng sống."

Vì mạng sống, không cầu uống trà nói chuyện phiếm với người da trắng, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt; không cầu cùng ăn với người da trắng, không cầu dùng chung WC với người da trắng, không cầu ngồi một nhà tù với người da trắng, không cầu để người da trắng cũng đến xóm nghèo thể nghiệm cuộc sống không có thiên lý ở đó..."

"Ta biết, muốn bình đẳng với người da trắng là không thể."

"Trước đó, có vô số huynh đệ người da đen cửa nát nhà tan, cũng có huynh đệ da vàng chịu khổ bị đi tù. Bọn họ đều gặp phải sự đối đãi không công bằng, thế cho nên sinh tử một đường. Bọn họ có một điểm giống nhau, gặp người màu da giống nhau, gặp sự đãi ngộ không công bình như nhau, đều đã bị bức đến tuyệt cảnh."

"Vì thế, ta hô hào, không cầu có được đối đãi công bình, chỉ cầu khi sinh mệnh gặp phải uy hiếp chính phủ có thể giúp chúng ta một tay. Vì có thể kéo dài hơi tàn mà sống, chúng ta vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nhân cách, chỉ cầu có thể sống sót. Đây là chuyện đáng buồn và bất lực làm sao, nhưng ở trước tính mạng, tôn nghiêm và nhân cách không còn quan trọng."

"Tuy rằng gặp phải tuyệt cảnh, nhưng ta vẫn có một giấc mộng. Ta hy vọng có thể được đối đãi công bình, được sống có tôn nghiêm và nhân cách, để sự tự do thần thánh có thể bay lên trong lòng chúng ta."

Binh lính đọc xong cả bài văn, rất rung động.

Khi Hắn nhìn về phía Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, ánh mắt là lạ, giống như là do hai người tạo thành.

Tây Hoa Đức trừng mắt, gào lên: "Lý Chấn quá độc ác, rất biết ra vẻ đáng thương. Ngươi nghe nội dung hắn viết đi, rõ ràng là chúng ta liên tục bị động, nhưng Lý Chấn rêu rao thành người bị uy hiếp. Tên khốn này quá âm độc. Tổng thống tiên sinh, ta rất nghiêm túc cho rằng mời Lý Chấn đến nước Mỹ là một quyết định sai lầm, phi thường sai lầm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui