Đối với lòng mến mộ của Lưu Phạn Ngọc, Lục Mật lại chẳng tỏ ra ngưỡng mộ chút nào.
Những tên họa sĩ kia như thể bị mù, cũng có thể là không gặp được ai đẹp hơn mình, những tập tranh đó không có cái nào vừa mắt cả.
Vì vậy trong những tập tranh được gửi đến, quận chúa Triều Dương không ưng bức nào vả lại còn cảm thấy ngứa mắt.
Lưu Phạn Ngọc trái lại rất vui vẻ: "Vậy muội có mang quyển sổ đó theo không?"
"Không đem." Lục Mật trừng mắt, không mấy vui vẻ: "Thà đi xem người thật còn hơn xem đống tranh đó."
Lưu Phạn Ngọc mừng rơn, cảm thấy lời nói của Mật Mật vô cùng chí lý.
Lục Mật bên cạnh nhìn thấy Lưu Phạn Ngọc cười hồn nhiên như thế cũng nhịn được bật cười.
Lưu Phạn Ngọc nghe thấy giọng cười liền cảm thấy bản thân bị lừa, tức anh ách nhìn sang Lục Mật, Lục Mật vô cùng thản nhiên mặc cho nàng ấy săm soi.
Nhưng Lưu Phạn Ngọc biết rất rõ thói hư tật xấu của Lục Mật, nàng sẽ trêu ghẹo mình, lần này không làm gì, cứ thẳng tay cù lét nàng.
Đáng tiếc, mặc dù vóc dáng của Lục Mật mảnh mai, nhưng nàng không phải là phụ nữ yếu đuối.
Ngược lại người phụ nữ yếu đuối như Lưu Phạn Ngọc lại bị Lục Mật phản đòn lại cuw lét cười ra nước mắt, mãi đến khi năn nỉ ỉ ôi thì Lục Mật mới chịu buông tha.
Còn chưa đợi lấy lại tinh thần thì Lục Mật lại tung ra một tin tức sốc đến tận óc, suýt chút nữa khiến cho hồn vía của Lưu Phạn Ngọc bay đi mất.
Lục Mật nói: "Ta vừa mới gặp chỉ huy sứ Phi Linh Vệ, ta cảm thấy hắn cũng khôi ngô."
Lưu Phạn Ngọc hoàn toàn không hiểu biểu muội của mình đang nói cái gì, nhưng tóm lại là có ý gì? Sao nàng không hiểu gì hết vậy? Cái gì mà gặp gỡ, còn...còn cảm thấy, hắn, hắn đẹp anh tuấn?
Cái quái gì vậy?
"Hắn quyến rũ muội?" Có lẽ não của Lưu Phạn Ngọc bị úng nước rồi, nàng cảm thấy Hoắc Vô Chu chắc hẳn đã dụ dỗ muội muội chưa trải sự đời của mình, tức tối vô cùng như thể giây tiếp theo sẽ chạy tới làm thịt người ta: "Hắn dám dụ dỗ muội?"
Lục Mật:...Vị biểu tỷ này hẳn là đồ ngốc nhỉ? Hình như nàng chỉ nói cảm nhận của mình chứ không phải Hoắc Vô Chu.
"Ta, là ta." Lục Mật lên tiếng ngăn chặn dòng suy nghĩ phiến diện của biểu tỷ ngốc nghếch, bất mãn trừng mắt: "Là ta câu dẫn hắn ấy."
"Có phải muội bị điên rồi không?" Lưu Phạn Ngọc sửng sốt không thôi, cảm thấy muội muội mình mới là đứa não bị úng nước: "Hắn là một con quỷ tàn độc, lòng dạ thâm sâu, bụng dạ nham hiểm! Ta nghe cha ta nói, lần trước hắn dẫn Phi Linh Vệ đến Hầu phủ Thành Dương, dọa những người ở Hầu phủ Thành Dương phải kêu cha gọi mẹ! Cho dù hắn điển trai thì có ích gì? Hắn chính là một con quỷ la sát!"
Nhắc đến chuyện này, Lục Mật chợt nhớ ra gì đó, nhìn Lưu Phạn Ngọc với ánh mắt đầy khen ngợi, Lưu Phạn Ngọc xấu tính!
"Nếu mà tỷ..."
"Tỷ không nói thì ta cũng không nhớ ra!"
Lục Mật nhướng mày với Lưu Phạn Ngọc: "Nếu hắn đã giúp phủ Phúc thân vương, thì cũng đồng nghĩa là đang giúp ta, nghĩ cách để cảm ơn hắn mới là đúng đắn."
Ngực Lưu Phạn Ngọc bị đâm một nhát: "..."
"Chọn ngày không bằng làm ngay, hôm nay đi!" Lục Mật vỗ tay đã quyết định xong.
Ngực Lưu Phạn Ngọc bị đâm hai nhát: "..."
Trước giờ Lục Mật làm việc gì cũng đều rất cương quyết, không có chậm chạp lề mề.
Ngay sau đó, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Phạn Ngọc bị dọa bật khỏi ghế quý phi, sải bước sang, lôi Lục Mật lại, giọng nói lắp bắp: "...Muội, muội...muội định là gì?"
Lục Mật cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Đi thăm dò chút."
"Không!" Lưu Phạn Ngọc không chịu buông Lục Mật ra, hết lời khuyên nhủ nàng: "Muội...muội không được! Muội muội muội...muội nghĩ mà xem, muội là người ra sao hắn còn không biết sao? Nói không chừng hắn không thích tính hống hách của muội, nếu không thì tại sao không đến quyến rũ muội sớm hơn?"
Lưu Phạn Ngọc vắt cạn óc cũng không nghĩ ra được gì, nàng chợt thoáng thấy mã ngoài đầy vẻ lừa gạt, đầu nàng chợt lóe lên, bắt đầu khuyên nhủ nàng: "Muội ắt hẳn nghe đến Doãn Phưởng Quận quân? Là nữ nhân đã tán tỉnh Hoắc Vô Chu trước bàn dân thiên hạ!"
Lục Mật nghe thấy những lời của Lưu Phạn Ngọc, day day trán suy nghĩ, hình như cũng có lý...Doãn Phưởng Quận quân này, tiếng tăm nàng ta đồn xa, hình như rất thích Hoắc Vô Chu, muốn hắn trở thành phò mã của mình.
Tiếc là tên Hoắc Vô Chu miệng lưỡi điêu ngoa, không nể nang bất kỳ ai, thẳng thừng tuyên bố với Doãn Phưởng Quận quân cho dù thiên hạ không còn nữ nhân nào hắn cũng không lấy nàng ta...
Chậc chậc...Tên độc mồm độc miệng nhất thành Trường Anh chính là Hoắc Vô Chu hắn.
Về điểm này Lục Mật nàng quả là thua xa.
Còn có Ngũ công chúa, biểu tỷ của nàng ta năm lần bảy lượt đeo theo Hoắc Vô Chu, Hoắc Vô Chu liền cáo trạng lên ngự tiền, Hoàng bá phụ vô cùng mất mặt, vội gả biểu tỷ của Ngũ công chúa đi.
...Từ đó cho thấy, Hoắc Vô Chu thật sự không thích những nữ nhân ăn nói thẳng thừng?
Thấy Lục Mật rơi vào trầm tư, Lưu Phạn Ngọc mới thở phào một hơi.
Nếu để Vương thúc biết chuyện Mật Mật đến phủ công chúa của đại trưởng công chúa Huệ Đức, tự chọn cho mình một vị phu quân, Vương thúc sẽ nổi điên mất???
Lưu Phạn Ngọc định thần lại, hôm nay nàng nhất định không thể để Mật Mật liều lĩnh chạy đi tìm Hoắc Vô Chu.
Đùa chứ, mặc dù Mật Mật ngang ngược nhưng Hoắc Vô Chu sẽ sợ những người ngang ngược trong những người ngang ngược sao?
Lưu Phạn Ngọc có ấn tượng rất sâu sắc với người này, cả người toàn sát khí, lần trước khi gặp phải Hoắc Vô Chu suýt chút nữa nàng đã buộc miệng gọi hắn là quỷ kiến sầu! Ai ngờ ngờ rằng không lâu sau Mật Mật lại gặp phải tên đó...
Trong đầu Lưu Phạn Ngọc lóe lên những suy nghĩ, nàng thấy hai người này dường như không có điểm nào giống nhau.
Nếu ai không biết danh xưng của Triều Dương công chúa và chỉ huy sứ Hoắc thì e rằng sẽ bị vẻ ngoài của họ lừa gạt.
Một người trông có vẻ mỏng manh yếu đuối xinh đẹp dịu dàng, có thể bị người khác tùy ý ức hiếp.
Người còn lại thì giống một vị công tử vô song, ôn hòa như ngọc.
Không! Hoàn toàn không phải!
Cái người có vẻ người yếu đuối nhưng bên trong là một ác bà cường hào ngang tàn hơn cả nam nhân.
Còn người kia nhìn có vẻ như tiên giáng trần, nhưng thật ra có thể sánh với quỷ kiến sầu của âm tỳ địa ngục.
...Nghĩ đến những lời Mật Mật vừa nói, Lưu Phạn Ngọc cảm thấy Hoắc Vô Chu quả thực đã trở thành quỷ kiến sầu.
Trong lúc Lưu Phạn Ngọc đang nghĩ ngợi đến những điều vu vơ thì Lục Mật đã tự ngồi xuống, vẻ mặt nàng nghiêm trọng hẳn, giống như sắp thương lượng chuyện động trời với Lưu Phạn Ngọc vậy.
Lưu Phạn Ngọc bị khí thế của Lục Mật dọa sợ, dè dặt ngồi xuống đối diện nàng, nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: "Mật Nhi, muội đã nghĩ kỹ chưa?"
Lục Mật cung kính gật đầu: "Đã nghĩ kỹ rồi."
Lưu Phạn Ngọc mừng như điên, cuối cùng nàng cũng có thể báo cáo thành quả với Vương thúc rồi! Nhưng nàng vui mừng chưa bao lâu, Lục Mật đã thẳng tay tát một gáo nước lạnh vào mặt nàng—
"Ta sẽ che dấu bộ mặt thật của mình, tiếp cận hắn, sau đó đoạt lấy hắn ấy!"
!!!
Lưu Phạn Ngọc cảm thấy não mình không còn dùng được nữa, mới nãy chẳng phải đã nói là nghĩ kỹ rồi sao? Là nghĩ kỹ muốn đoạt lấy tình cảm của Hoắc Vô Chu chứ không phải là từ bỏ hắn!!!
Trong một khoảnh khắc, Lục Mật cơ hồ nhìn thấy hai mắt Lưu Phạn Ngọc trừng to, đáy mắt tràn ngập những tia sáng rực rỡ, nắm chặt hai tay, giống như hạ quyết tâm làm điều gì đó vậy!
Lục Mật nhìn thấy nàng thì cảm thấy có điểm không đúng, hoài nghi hỏi: "Biểu tỷ, tỷ là...muốn tranh giành với ta sao?"
Lưu Phạn Ngọc sững sờ nhìn Lục Mật: "???"
Ai mà biết Lục Mật không hề để ý đến Lưu Phạn Ngọc đang chết lặng, nàng nói tiếp: "Cho dù biểu tỷ có tranh với ta thì ta cũng không nương tay đâu."
"..."
Không không không!!! Ai thèm tranh quỷ kiến sầu với muội!!! Ai dám giành với muội! Cướp về rồi thì làm gì? Để trước cửa nhà làm thần trừ tà giữ cổng sao!!!
Lưu Phạn Ngọc lắc đầu trối chết, liên tục lùi về sau, bộ dạng bị dọa đến bủn rủn: "Biểu muội muội hiểu lầm rồi, ý của ta là ta nguyện thịt nát xương tan vì muội! Ta thề với muội!!! Trước giờ ta chưa từng có suy nghĩ không nên có nào với chỉ huy sứ Hoắc! Nếu mà có thì ta sẽ bị trời đánh chết!"
Lục Mật: "..."
Nàng hoàn toàn không biết những gì diễn ra trong đầu Lưu Phạn Ngọc, nàng không thể hiểu vì sao Lưu Phạn Ngọc lại thề độc như vậy.
Nhưng Lục Mật không định nói gì cả, dù sao biểu tỷ của nàng không thích Hoắc Vô Chu là được rồi.
Quận chúa Triều Dương ngang tàn hống hách, nhưng rất quan tâm đến những người trong nhà.
Vì vậy nàng cảm thấy tỷ muội vì chuyện này mà gây hấn với nhau quả là không đáng.
Tuy rằng lúc nàng vừa mới nghe xong lời của Lưu Phạn Ngọc thì hiểu lầm nàng ấy, nhưng nàng vẫn không có ý định từ bỏ Hoắc Vô Chu.
"Nếu đã như vậy thì muội tính thế nào?" Lưu Phạn Ngọc và Lục Mật quen biết nhau đã lâu, nàng đã sớm miễn dịch với những hành động của Lục Mật, nhưng chuyện hôm nay quả thật quá đáng sợ, nàng vẫn bị dọa sợ.
Nhưng lúc Lưu Phạn Ngọc chấp nhận sự thật này này thì nàng đã nhanh chóng trở thành đồng mình của Lục Mật rồi.
Suy cho cùng, nếu Mật Nhi thật sự tóm được tên quỷ kiến sầu này, thì hắn chính là em rể của nàng! Nói không chừng còn có thể cho nàng mượn tên tuổi để ra oai, tốt biết bao nhiêu!
Nghe lấy câu hỏi, Lục Mật ngồi thẳng người, hai tay đan chéo vào nhau, vô cùng kiên định: "Dường như hắn không thích nữ nhân ngang tàn hống hách, nhìn Doãn Phưởng Quận quân với biểu tỷ của Ngũ công chúa là biết.
Vì vậy ta muốn..."
Lục Mật nói giữa chừng, Lưu Phạn Ngọc nóng ruột muốn chết.
Lưu Phạn Ngọc vội vàng hỏi: "Vậy muội muốn làm thế nào!!!"
"Từ hôm nay trở đi làm một người nói gì làm đó!" Ánh mắt của Lục Mật kiên định, vô cùng chắc chắn: "Nếu hắn không thích tính cách hống hách ngang ngược vậy thì ta sẽ dịu dàng một chút, làm một cô nàng yếu đuối cũng chẳng sao!"
Lưu Phạn Ngọc im lặng: Thì ra biểu muội của nàng cũng biết bản thân là người nói một đằng làm một nẻo sao?.