Khi cơn đau xuyên thấu trên chân truyền đến, Lục Mật nắm chặt tay Hoắc Vô Chu, vẻ mặt biến sắc, đau đến không chịu nổi.
Hoắc Vô Chu nhíu mày, nhìn vẻ mặt đau đớn của mỹ nhân trong ngực, liền biết đây là bị thương thật, chỉ sợ còn bị thương không nhẹ.
Nhìn bộ dáng này, nếu lại đi lại, chỉ sợ sẽ tăng thêm thương thế.
Hắn cũng không quan tâm "nam nữ thụ thụ bất tương thân" gì nữa, ôm ngang Lục Mật lên, Lục Mật bỗng nhiên bị nhấc lên không trung, đôi mắt có chút thất kinh lại vừa hoang mang nhìn chằm chằm Hoắc Vô Chu.
Hoắc Vô Chu tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: "Quận chúa, thất lễ rồi."
Rồi bước nhanh đi thẳng về phía trước, chỉ là bước không tới mấy bước liền quay đầu nói: "Lưu đại tiểu thư, phiền phía trước dẫn đường."
A, a a!
Lưu Phạn Ngọc có chút mê man, nàng ấy tưởng Mật Nhi giả vờ trật chân, còn đang cảm thán trong lòng chiêu này của muội ấy thật cao minh, biểu tình kia nhìn quả thực tựa như là thật...
Kết quả Quỷ Kiến Sầu trực tiếp ôm người lên, bộ dáng lạnh nhạt này mới khiến nàng phản ứng kịp, việc Lục Mật bị trật chân, là thật???
Lưu Phạn Ngọc không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
Mang người đến gian phòng cho khách, lại sai người đi mời thái y trong phủ tới, một ngoại nam như Hoắc Vô Chu không tiện lưu lại nhiều, mà còn chuyện thích khách không thể trì hoãn, đợi thái y đến, hắn liền đến gặp đại trưởng công chúa Huệ Đức.
Thái y nhìn qua, xác định chỉ bị trật chân, Lục Mật liền để cho người ta đi.
Nàng nhìn thấy mắt cá chân mình đã sưng to, lập tức có chút không thể tin được, tựa như hiện tại mới phản ứng kịp, quay đầu hỏi Lưu Phạn Ngọc: "Biểu tỷ, ta làm sao xoay người thành thế này đây?"
Lưu Phạn Ngọc im lặng, thành thật lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng là kế sách của muội, ai ngờ là muội trật chân thật nha?"
Lục Mật cảm thấy thật oan uổng, rõ ràng là nàng chỉ muốn kéo lấy Hoắc Vô Chu, thật không ngờ lại làm bị thương mình!!!
Lại nhìn lại mắt cá chân sưng to của mình, nàng thật sự cảm thấy khóc không ra nước mắt mà.
Nàng lại nhìn sang Lưu Phạn Ngọc một chút, nàng ấy lại trả về một hơi thở dài.
Lục Mật nghĩ lại, lại nghĩ đến thích khách đó, thấy được các chiêu thức võ công của người nọ mười phần lạ lẫm.
Từ thuở nhỏ, Lục Mật đã cùng phụ thân và huynh trưởng luyện công, dù không biết trăm môn phái, nhưng cũng rõ cách thức ra chiêu.
"Biểu tỷ, tỷ cũng biết gần đây phủ công chúa có gì khác biệt sao?" Lục Mật thân là quận chúa phủ thân vương, lại mười phần lanh lợi.
Đừng nói là sở học của nữ tử, mà sở học của nam tử, nàng cũng nắm được rõ.
Cho nên, mọi người mới nói, quận chúa Triều Dương, ngang ngược bá đạo, võ công lợi hại, lại từng xông pha nơi chiến trường, không phải là khiến người ta kinh hãi sao?
Có thể cùng Lục Mật thân cận nhiều năm, Lưu Phạn Ngọc tự nhiên cũng không phải bao cỏ.
Khi nghe Lục Mật hỏi vấn đề này, Lưu Phạn Ngọc lập tức nghĩ tới những việc phát sinh tại phủ Công chúa gần đây.
"Đổi mấy tên tạp dịch."
Lục Mật gật gật đầu: "Từ cái này tra đi."
Lưu Phạn Ngọc gật đầu, chỉ là không chờ nàng ấy nghĩ đến cái gì, Lục Mật lại phủ định suy nghĩ vừa rồi.
"Không đúng!" Lục Mật đột nhiên nghĩ sát thủ không phải người ngẫu nhiên được chọn, mà là nhằm vào nàng: "Ta mới vừa ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng, người kia cũng không phải là tùy tiện gặp được ta và tỷ, phảng phất là ở đó đợi đã lâu, con đường kia đi hướng phía vườn hoa, bất kể là ai đi chỗ ấy, cũng có thể gặp được thích khách.
Hắn nhìn thấy ta và tỷ cũng không trốn tránh, ngược lại đối diện mà đánh, cùng ta đối đầu, cũng là từng bước ép sát, cũng không chuyển mục tiêu sang người không có lực phòng thủ là tỷ.
Điều này nói lên rằng, thích khách này hiển nhiên là nhận biết ta, hoặc là nói, chính là hướng về ta mà đến."
Lưu Phạn Ngọc hiểu rõ: "Cho nên, muội hoài nghi cái gì?"
Lục Mật nhíu lông mày trầm tư, đầu tiên là các chiêu thức võ công không giống của Trung Nguyên, tiếp theo là mục tiêu của hắn rất rõ ràng, thông qua giao thủ mấy chiêu, Lục Mật cảm thấy đối phương tựa hồ đối với công phu của nàng chút hiểu rõ, chỉ là đánh giá thấp thực lực của nàng...!Nếu không, cũng không biết ai thắng ai thua.
"Ta hoài nghi, người Bắc Địch đã đến Trường An." Lục Mật chém đinh chặt sắt nói, sát khí chợt hiện: "Đại ca trấn thủ Bắc Cương, Trung Thu năm ngoái, Bắc Địch đánh lén, ta cùng đại ca đã chém chết tiểu tướng của bọn chúng, tỷ có biết, người đó là ai không?"
"Không phải là con trai của Lục Vương gia Bắc Địch sao?" Lưu Phạn Ngọc đối với chuyện này cũng có ấn tượng mạnh, tự nhiên cũng biết sự tình từ đầu đến cuối.
Lục Mật nhìn Lưu Phạn Ngọc một chút, vẫy tay, ra hiệu nàng ấy đến gần, tại bên tai nàng ấy nói một câu khiến Lưu Phạn Ngọc đại kinh thất sắc*!
*kinh hãi khiến mặt biến sắc.
"Cái gì?"
"Thiên chân vạn xác*." Lục Mật thần sắc nhàn nhạt, Trung Thu năm ngoái, nàng cùng phụ thân đến biên quan thăm huynh trưởng, lại không nghĩ có địch nhân tập kích.
*Hoàn toàn chính xác.
Một trận chiến diễn ra nhẹ nhàng, tên tiểu tướng cầm đầu không hiểu dụng binh, tham sống sợ chết, thấy nàng là một nữ nhi nên muốn bắt nàng rồi trốn thoát.
Nhưng Lục Mật nàng là ai chứ, tự nhiên sẽ không để hắn đạt được mục đích, ngược lại còn cùng hắn giao thủ.
Tên tiểu tướng khi đại bại, nguyên lai dự định sẽ lưu làm tù binh, lại không nghĩ rằng trên người hắn còn giấu chủy thủ! Lúc đại ca nàng đi điều tra con tin, nhất thời vô ý bị hắn đả thương.
Lục Mật lúc đó nào nhịn được, dùng một ngọn giáo Hồng Anh trực tiếp đâm người kia một nhát, chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng ai nghĩ tới về sau đi điều tra kết quả lại đào ra được chuyện xấu của Bắc Địch vương— Tên tiểu tử kia bên ngoài là con trai của Lục vương gia Bắc Địch, nhưng thực chất lại là kết quả của Bắc Địch Vương cùng Lục Vương Phi cùng nhau dâm loạn mà thành..