Thần Y Đích Nữ

Đại phu này đến thật sự có trách nhiệm, cẩn thận hỏi Tôn ma ma tối hôm qua lúc Tử Duệ phát bệnh, rồi bắt mạch, vạch mí mắt chẩn bệnh. Cuối cùng đưa ra kết luận: "Tràng vị của tiểu thiếu gia không khỏe, tại hạ kê đơn thuốc bổ trợ, uống mấy ngày sẽ khỏe lại."

Diêu thị thấy đại phu nói giống Phượng Vũ Hành, không khỏi tín nhiệm vài phần với Phượng Vũ Hành.

Vong Xuyên và Phượng Vũ Hành cùng liếc nhìn nhau, không nói gì. Nàng nhớ rõ hôm qua tiểu thư sau khi cho uống thuốc, thiếu gia rõ ràng đã chuyển biến tốt, cho dù dưỡng bệnh thêm mấy ngày nữa, sợ cũng không cần phải uống thêm thuốc đắng? Rõ ràng thuốc của tiểu thư rất tốt.

Nhưng nhận thấy ánh mắt Phượng Vũ Hành nói an tâm, đừng nóng nảy, Vong Xuyên mới hiểu, không nói thêm gì.

Nghe nói tràng vị không khỏe, Trầm thị chờ ở gian ngoài cười nhạo một tiếng, "Ta còn tưởng bệnh nặng gì, hóa ra là ăn quá no."

Hàn thị vốn đang che miệng cười duyên, nhưng thấy Phượng Vũ Hành lững thững đi đến, nụ cười đang nở trên mặt được tháo xuống.

"Mẫu thân nói đúng, Tử Duệ đương nhiên không có bệnh nặng, thiếu gia Phượng phủ rất khỏe mạnh."

Nàng nhắc nhở Trầm thị, Tử Duệ cũng là thiếu gia Phượng gia, đừng quá đắc ý.

Trầm thị lại hừ một tiếng, đứng lên nói: "Nếu không có việc gì, ta cũng nên đi thôi." Lúc xoay người lại nhìn đến một đống rương trong viện, cơn tức lại nổi lên trên mặt: "Được cái này cái kia cũng không biết hiếu kính trưởng bối, không biết là ai dạy dỗ quy củ."

Phượng Vũ Hành cười khẽ với nàng nói: "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, vậy A Hành liền chọn thứ tốt hiếu kính tổ mẫu."

Trầm thị suýt té ngã một cái, muốn nói ta cũng là trưởng bối, lại tin tưởng chắc chắn mặc kệ mình nói cái gì nhưng lại đều đổi lấy một câu sa sút, trực tiếp ném cơn tức đang phát lên mấy người Lý ma ma: "Ba người cái ngươi! Đưa các ngươi đến đây thật sự là uổng tâm tư! Cư nhiên hầu hạ Nhị thiếu gia thành như vậy, còn không cút về Kim Ngọc viện cho ta!"

Ba người Lý ma ma quá hiểu tính tình Trầm thị, cúi đầu đi theo.

Ai ngờ Trầm thị đi đến nguyệt lượng môn lại nổi lên gian tà, ra lệnh cho Kim Trân luôn gần gũi nàng nhất: "Ngươi đi theo đại phu xem đơn thuốc, nhớ phải dùng dược liệu tốt, Nhị thiếu gia Phượng gia không thể chậm chạp đợi!"

Kim Trân cúi người, dừng lại.

Phượng Vũ Hành đánh giá Kim Trân kia, cũng không biết trong lòng có dụng ý gì hay không, nhưng thấy nha đầu này cho dù là mặt mày hay thân thể cũng thành thục hơn rất nhiều so với người bên nàng, tâm tư cũng trầm ổn. Nhưng hai tay Kim Trân giấu trong tay áo vẫn bị nàng nhìn thấy, thấy ở cổ tay có những vết cấu véo lờ mờ, liền biết nhất định là hôm qua bị Trầm thị trách đánh.

Kim Trân thấy Phượng Vũ Hành nhìn chằm chằm nàng, có chút không được tự nhiên, hành lễ với nàng, nói: "Nô tỳ đi theo đại phu hỏi chút về đơn thuốc." Vội vàng đi vào trong phòng.

Đại phu kê đơn không có vấn đề gì, Phượng Vũ Hành nhìn một lần rồi giao cho Kim Trân: "Nếu mẫu thân cho ngươi hỏi chuyện đơn thuốc, vậy phiền Kim Trân cô nương tự mình đi bốc thuốc."

Kim Trân lui về phía sau từng bước, không tiếp, chỉ nói: "Phu nhân nói, Liễu viên bên này do Nhị tiểu thư định đoạt, nô tỳ chỉ xem đơn thuốc một cái rồi trở về báo cho chủ tử an tâm, cái khác Nhị tiểu thư vẫn nên tự mình làm chủ."

Phượng Vũ Hành không cưỡng cầu nữa, lại ném đơn thuốc cho Hoàng Tuyền, "Cầm đi bốc thuốc."

Hoàng Tuyền lĩnh mệnh rời đi, Kim Trân hướng Phượng Vũ Hành xin cáo lui, cũng rời Liễu viên.

Cuối cùng đại phu đi ra, ôm quyền với Phượng Vũ Hành, nói: "Lão phu họ Hứa, là Khách Khanh đại phu trong Phượng phủ, Nhị tiểu thư để hạ nhân mang thuốc đến Khách viện là được rồi, lão phu tự mình nấu cho Nhị thiếu gia."

Phượng Vũ Hành thầm nhếch môi, thầm nghĩ ở chỗ này chờ thì làm sao? Nhưng trên mặt không có phản ứng, chỉ gật đầu: "Vậy làm phiền đại phu."

"Nhị tiểu thư khách khí, lão phu cáo lui."

Đại phu rời đi, Vong Xuyên nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ hành: "Đại phu có vấn đề?"

Nàng lắc đầu: "Chưa biết, cứ để xem đã, chờ hắn đem thuốc đến rồi nói sau."

Hai canh giờ sau, có hạ nhân bưng thuốc đã được nấu đi vào Liễu viên, thấy Phượng Vũ Hành, chủ động nói: "Nô tỳ là người hầu hạ của Hứa đại phu, đây là thuốc Hứa đại phu tự mình nấu, lệnh cho nô tỳ mang tới. Hứa đại phu nói, từ Khách viện đến bên này, nhiệt độ không được như trước, thỉnh Nhị thiếu gia lập tức dùng mới hiểu quả."

Phượng Vũ Hành gật đầu, ý bảo Vong Xuyên lập tức nhận thuốc, lại cùng tiểu nha đầu kia nói: "Trở về nói cho Hứa đại phu các ngươi, Nhị thiếu gia lập tức uống thuốc này."

Tiểu nha đầu hành lễ, vội vàng rời đi.

Vong Xuyên bê chén thuốc đứng ở trong viện không nhúc nhích, Phượng Vũ Hành đi đến trước khay, tay mở nắp chén, tiến gần ngửi thử, mi tâm liền nhíu lại.

"Tiểu thư, có vấn đề?"

Nàng cười lạnh, "Ước chừng là vấn đề lớn."

Phượng Vũ Hành cũng nghĩ Trầm thị muốn tìm cách đối phó với người Liễu viên bên này, cũng chỉ nghĩ đối phương nhân cơ hội Tử Duệ sinh bệnh, động tay động chân một ít. Nhưng nàng vạn lần không ngờ, nữ nhân kia lại ác độc đến như thế.

Nhớ lại kiếp trước nửa đời nàng làm nghề y, thánh thủ song liêu Trung - Tây y, thêm cả di truyền của tổ tiên, lúc tám tuổi đã luyện được chỉ cần ngửi là phân biệt được dược liệu. Để một chén thuốc ở cách xa năm bước, nàng vẫn có thể ngửi ra mấy vị dược liệu, tên gì, huống chi chỉ là một bát thuốc được nàng cẩn thận ngửi như thế này, lại càng không thể đoán sai.

Đây là một chén thuốc tráng dương (1)!

(1) Thuốc tráng dương: Không phải mị dược, mà là thuốc dành cho đàn ông muốn "khỏe mạnh" trong "đêm", thật ra đêm hay ngày uống vào cũng đều có tác dụng như nhau cả thôi.

Cho đứa nhỏ sáu tuổi uống một chén thuốc tráng dương!

Trầm thị à Trầm thị! Trong lòng Phượng Vũ Hành thở dài, trời làm bậy, có thể tha thứ; nhưng tự làm bậy, không thể sống.

"Đừng đổ thuốc đi." Nàng dặn Vong Xuyên, lại vẫy tay gọi Thanh Linh đang bận việc ở trong viện: "Đến đây."

Tiểu nha đầu nhanh chóng chạy đến.

Từ lúc Thanh Linh vào Liễu viên và được ban tên, liền đi theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Phượng Tự Duệ. Trước mắt Phượng Tử Duệ sinh bệnh, tiểu nha đầu rất tự trách.

"Ngươi đi lấy cái bát không, đổ nước ấm vào, rồi thấy thêm cái thìa." Phượng Vũ Hành phân phó, Thanh Linh một đường chạy chậm đi làm.

Rồi lúc trở về, Phượng Vũ Hành đã từ cổ tay áo lấy ra một cái bao giấy nhỏ, xé giấy đi, đem thuốc bỏ vào trong nước, dùng thìa khuấy đều: "Mang cho thiếu gia uống."

Đêm qua sau khi Tử Duệ ngủ, Phượng Vũ Hành nhân tiện có thời gian đi vào dược phòng. đem những loại thuốc pha nước toàn bộ bóc hết ra rồi cho vào giấy gói lại, phân thành ba bọc nhỏ để ở cổ tay áo, tùy thời mà lấy ra sẽ không có vẻ quá đột ngột.

Vong Xuyên có thể ngửi ra chén thuốc này với đêm hôm qua giống nhau, không khỏi hỏi: "Nếu tiểu thư có thuốc, vì sao còn muốn để đại phu đến xem bệnh?" Lại nhìn thứ đang bê trong tay, "Trong thuốc hạ độc?" Khi nàng hỏi, trong ánh mắt theo thói quen hiện lên một kia sắc bén.

Phượng Vũ Hành cười lạnh, "Hạ độc? Hạ độc có thể giải, thứ này so với độc dược còn lợi hại hơn."

Đang nói chuyện, chỉ thấy ngoài cửa viện có một tiểu nha đầu xa lạ nơm nớp lo sợ nhìn quanh Liễu viên. Vong Xuyên nhìn đến, thấp giọng nói với Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư, ngoài cửa có người."

Nàng cũng nhìn lại tiểu nha đầu kia, chỉ thấy trên mặt hiện lên lo lắng, mang theo chút khiếp đảm, cũng không giống kẻ trộm. Nàng đi lên phía trước vài bước, vẫy tay với nha đầu kia: "Lại đây."

Tiểu nha đầu khiếp sợ tiến lên, còn cẩn thận nhìn lại phía sau, như sợ có người đi theo.

Phượng Vũ Hành thấy trong tay nàng bê một chén canh, mặt trên có các lá rau xanh, thơm ngào ngạt vẫn còn nóng, hiển nhiên là vừa mới nấu.

"Ngươi là người của viện nào?" Nàng cố ý nói chậm, ngay cả vốn đang vì chén tráng dương kia hiện ra lệ khí cũng thu liễn lại.

Tiểu nha đầu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu trả lời: "Nô tỳ là người trong viện Hàn di nương, Hàn di nương nói Nhị thiếu gia bị bệnh, dạ dày không thoải mái, hẳn là nên ăn chút mỳ, liền kêu tiểu trù phòng nấu một bát, sai nô tỳ đưa tới."

Tiểu nha đầu vừa nói vừa đem khay chứa mỳ tiến gần Phượng Vũ Hành, mặc dù Thanh Ngọc bên người đã đến hầu hạ, nàng vẫn cố ý muốn Phượng Vũ Hành tự mình tiếp nhận.

Phượng Vũ Hành cũng không cự tuyệt, tay đưa về phía trước, cố ý cầm sát tay tiểu nha đầu tiếp nhận khay. Quả nhiên ngay lúc ngón tay hai người chạm nhau, một tờ giấy nho nhỏ bị nhét vào trong tay nàng.

"Nô tỳ cáo lui." Nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nha đầu vội vàng bỏ chạy.

Thanh Ngọc buồn bực: "Nha đầu trong phủ sao lại không hiểu quy củ như vậy, nào có đạo lý để chủ tử tiếp nhận." Sau đó nhanh chóng tiếp nhận cái khay trong tay Phượng Vũ Hành, nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, bát mỳ này có thể ăn sao?"

Tuy hôm qua mới tiến phủ, nhưng nhớ đến Tôn ma ma và Vong Xuyên, Hoàng tuyền đã cùng nói chuyện trong Phượng phủ với ba nha đầu thân cận, ba nha đầu có chữ Thanh đã có thể phân biệt ai là người một nhà, ai là người đối lập.

Lúc Phượng Vũ Hành bê khay mỳ cũng ngửi thấy không có vấn đề, thấy Thanh Ngọc hỏi, nàng liền gật đầu: "Có thể ăn, mỳ rất tốt cho tiêu hóa, cho thiếu gia ăn một chút."

"Nô tỳ đi ngay." Thanh Ngọc cúi người cáo lui.

Phượng Vũ Hành mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết nhanh hai hàng chữ: "Đại phu là bà con xa với Kim Trân, thuốc chắc chắn có vấn đề, đừng uống."

Phượng Vũ Hành híp mí mắt, Kim Trân sao? Tốt lắm.

Chỉ là nàng không rõ, tại sao Hàn thị lại truyền cho mình tờ giấy như vậy, trước đó lúc nàng cùng Trầm thị đến Liễu viên, rõ ràng là đứng một chỗ.

"Tôn ma ma." Nàng cao giọng gọi Tôn ma ma từ trong phòng Tử Duệ đến bên người, "Ngươi đi Kim Ngọc viện tìm Kim Trân, nói thuốc đưa tới Tử Duệ đã uống, nếu Đại phu nhân quan tâm như thế, dù sao cũng phải để Kim Trân cô nương thấy uống cho tốt."

Tôn ma ma gật đầu, lại nhìn thoáng chén thuốc Vong Xuyên đang bưng, cũng không nói gì, lập ra đi ra sân.

Phượng Vũ Hành gọi Vong Xuyên trở về phòng, hai người cùng thì thầm, chỉ thấy Phượng Vũ hành nhét thứ gì đó vào trong tay Vong Xuyên.

Tôn ma ma đi mời Kim Trân rất thuận lợi, vốn Trầm thị còn muốn để Kim Trân đi Liễu viên xem thuốc đã tốn tâm tư, trước mắt thấy Tôn ma ma gọi, chỉ cảm thấy người Liễu viên coi như hiểu quy củ, báo cáo với Đại phu nhân.

Kim Trân ngẩng cao đầu cao ngạo đi theo Tôn ma ma về phía cửa Kim Ngọc viện, vừa đi vừa nói: "Phu nhân rất quan tâm Nhị thiếu gia, nghe nói Nhị thiếu gia bị bệnh, đồ ăn sáng cũng chưa ăn đã vội vã đi qua thăm. Nay ngươi tới mời ta, sau khi trở về ta cũng bẩm báo tốt với phu nhân, để phu nhân đến ngọ thiện cũng không nỡ dùng."

Tôn ma ma ha ha cười, cũng không phản bác, đối với người trong viện Trầm thị, Tôn ma ma luôn luôn không có hảo cảm.

"Thuốc do đại phu kê đơn ức chế tốt chứ?" Kim Trân vừa đi vừa hỏi, bước chân nhẹ nhàng, lưng áo uốn éo, trông rất đẹp mắt.

Tôn ma am bồi cười gật đầu, "Đâu chỉ là đơn thuốc ức chế, ngay cả nấu thuốc Hứa đại phu cũng tự mình làm! Tiểu nha đầu ở Khách viện vừa mới mang qua, Nhị tiểu thư liền phái ta tới tìm cô nương qua xem, cũng đỡ để Đại phu nhân lo lắng."

"Tất nhiên, chúng ta mau đi thôi, để thuốc đỡ nguội." Kim Trân đi nhanh vài bước, làm cho Tôn ma ma bĩu môi. Đường đến Liễu viên, đi đến cũng đã sớm lạnh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui