Thần Y Đích Nữ

Huyền Thiên Minh không nhìn đến chiếc giày, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại hơn nửa ngày.

Phấn Đại vốn là tâm hồn thiếu nữ, làm sao chịu nổi cái nhìn chằm chằm của hắn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu, xấu hổ thẹn thùng.

Huyền Thiên Minh trăm tư không rõ, không khỏi hỏi Phượng Vũ Hành: "Người này là ai?"

Phượng Vũ Hành nói với hắn: "Thứ xuất của quý phủ tứ tiểu thư."

"À." Hắn kéo dài âm, roi giật giật trong tay.

Phượng Cẩn Nguyên sao không biết tính tình Huyền Thiên Minh, sợ tới mức nhanh chóng khiển trách Phấn Đại: "Quay về! Trước mặt điện hạ sao có thể nói chuyện với ngươi!"

Phấn Đại không cam lòng, "Nhưng rõ ràng đây là giày của nhị tỷ tỷ..." Nàng vừa nói vừa nhìn lại chân của Phượng Vũ Hành, đã thấy thấp thoáng dưới làn váy có mặt giày chớp động.

Cũng không biết là không nên có lá gan này, nhưng nàng lại thấy một tay Phượng Vũ Hành vén mép váy lên. Chỉ thấy một đôi giày hoàn hảo không tổn hại gì đi trên chân Phượng Vũ Hành, giống với chiếc nàng đang cầm trong tay y như đúc.

Phấn Đại khó tin, sững sờ tại chỗ, đột nhiên cảm cổ tay bị nắm chặt, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vươn tay ra cầm cổ tay trái của nàng.

Nàng thấy kích động, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp từ cổ tay tuôn ra.

Đáng tiếc, trong giây lát dòng nước ấm đã biến thành bi thảm, nghe thấy một tiếng "răng rắc", Huyền Thiên Minh lại bỗng tăng lực, dứt khoát bẻ gãy cổ tay trái của Phượng Phấn Đại!

Ngay cả tiếng hô của Phượng Phấn Đại đều không có, hai mắt hướng xuống đất nhắm lại, rồi ngất đi.

Hàn thị sợ tới mức chưa hoàn hồn, nhào về phía trước rồi ôm lấy Phấn Đại, thất thanh gào khóc.

Phượng Cẩn Nguyên vừa thấy điệu bộ này, sao dám để Hàn thị ở lại gây tiếng động, hắn rất sợ lại chọc giận Huyền Thiên Minh thì thê thiếp hắn yêu nhất cũng sẽ bị đánh chết. Vì thế nhanh chóng phân phó xuống: "Mau đưa tứ tiểu thư và tứ di nương về phòng!" Hắn cũng chưa dám nói sẽ mời đại phu.

Nửa thân Huyền Thiên Minh trở về giúp Phượng Vũ Hành sửa sang lại làn váy, "Cần xem các ngươi cũng đã xem, giày của Hành Hành nhà chúng ta vẫn luôn đi trên chân, nếu lại có người cả gan dám nói lung tung, bổn vương sẽ phái người tới lấy đầu lưỡi của hắn."

"Thần, nhớ kỹ." Phượng Cẩn Nguyên đem ánh mắt xin giúp đỡ về phái Huyền Thiên Hoa, chỉ hy vọng vị thất điện hạ luôn hiền lành này có thể giúp hắn nói hai câu.

Huyền Thiên hoa trầm tĩnh nhìn thoáng qua phía Phượng Trầm Ngư, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, lời nói ra nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: "Lúc đó cho dù là ta hay huynh đệ Minh nhi, cũng sẽ không vô lễ ở trước nơi đông người vén y phục. Thôi, Phượng đại nhân vẫn nên mời đại phu xem thương thế cho tứ tiểu thư đi."

Cuối cùng là được một câu này, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng sai người đi mời đại phu.

Lúc này chỉ thấy Huyền Thiên Minh khoát tay, một vị đại thái giám phía sau lập tức đi lên, mở ra chiếu chỉ trong tay, nói vang lên: "Ý chỉ đến! Phượng Trầm Ngư tiếp chỉ!"

(*) Ý chỉ là của Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu. Thánh chỉ là của Hoàng đế. Mình chưa từng nhìn kỹ hoa văn trên ý chỉ. Nếu trên thánh chỉ là rồng thì chắc trên Ý chỉ là phượng hoàng. Hoàng đế có long ấn thì Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu có phượng ấn.

Mọi người trong Phượng gia đều mơ hồ, ai cũng không nghĩ bỗng nhiên có một ý chỉ lại giao xuống cho Phượng Trầm Ngư.

Trầm Ngư kinh ngạc bước lên trước vài bước, quỳ xuống nghe chỉ, những người phía sau cũng quỳ theo. Chợt nghe đại thái giám kia nói: "Phụng Hoàng hậu nương nương, Vân phi nương nương có lệnh, chính nữ Phượng gia Phượng Trầm Ngư trong vòng năm năm không thể bước vào hoàng cung nửa bước, nhuyễn thử! Tạ ân!"

Trầm Ngư cảm thấy trong đầu "đùng" một tiếng nổ tung!

Nàng không như Trầm thị nghĩ đơn giản như vậy, năm năm, đó là thời gian hoàn hảo nhất cảu nàng! Không thể tiến cung, thì có nghĩa là không thể tiếp xúc với những người quyền quý nhất, có nghĩa là sẽ không được tham dự yến hội được tổ chức trong hoàng cung trong phòng năm năm, không thể gặp người nàng muốn gặp, Phượng gia cũng sẽ nghĩ cách để nàng gặp người. Ám chỉ ngồi ở nhà có thể thành mẫu nghi thiên hạ sao? Cho dù gả cho người có địa vị, nhưng thiếu năm năm này, lại làm nàng mất bao nhiêu công tính toán tương lai!

Ý chỉ này, quả thật là cắt đứt đường lui của nàng.

Nhưng có thể không tiếp sao? Rõ ràng là không được.

"Dân nữ, tiếp chỉ, tạ ân." Cúi đầu xuống, trong lòng Phượng Trầm Ngư dâng lên hận ý ngập trời.

"Đều đứng lên đi." Huyền Thiên Minh lại kỳ quái mở miệng, "Đưa đương gia chủ mẫu của bọn họ vào."

Lập tức có người nâng Trầm thị vào trong viện. Đúng, là nâng, chân của Trầm thị đã hoàn toàn không thể đi được.

Phượng Trầm Ngư nhìn mẫu thân của nàng, nhìn đầu gối nàng đổ máu và vết thương trên mặt bị Huyền Thiên Minh đánh, nửa điểm đồng tình cũng không có. Nàng biết, tất cả hôm nay đều do mẫu thân tạo hành, đều do mẫu thân tham tài, mới chọc giận Vân phi, chôn vùi tiền đồ của nàng.

Nàng hận Trầm thị.

"Nhớ rõ trong ba ngày phải đưa bức "Thanh sơn đồ" thật đến Ngự vương phủ, nếu không đừng trách bổn vương vô tình." Huyền Thiên Minh ném ra một câu cuối cùng, vỗ vỗ mu bàn tay của Phượng Vũ Hành, rốt cuộc cũng bãi giá rời đi.

Trước sân của Phượng gia lại để đầy lễ vật của Phượng Vũ hành, giống như đại sính ngày ấy, nhắc nhở mọi người: Phượng Vũ Hành nàng, cho dù là ai cũng không thể khinh thị.

Lão thái thái mệt mỏi phân phó hạ nhân: "Đều đưa đến Đồng Sinh hiên đi!"

Phượng Vũ Hành đi đến trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, thi lễ qua loa: "Hôm nay trên đường đi xem cửa tiệm, không nghĩ rằng sẽ được mời vào trong cung, không thể nói trước với phụ thân một tiếng, phụ thân đừng trách."

Phượng Cẩn Nguyên biết không phải là lỗi của nàng, lắc đầu không nói gì, chỉ là nhớ đến Phượng Phấn Đại bị bẻ cổ tay, không khỏi oán giận nói: "Ngự vương điện hạ này ra tay cũng nặng quá."

Phượng Vũ Hành hỏi lại: "Nữ nhi cũng không rõ tứ muội muội làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, đều là cô nương chưa lấy chồng, lại bức nữ nhi phải nhấc váy lên, vì sao tứ muội muội phải làm như vậy?"

"Tai tinh!" Đột nhiên, Phượng Tử Hạo ở một nơi sáng sủa được hạ nhân đỡ nói ra hai chữ này, "Bởi vì ngươi, bao nhiêu người trong nhà bị đánh? Ngươi chính là tai tinh!"

"Tử Hạo nói đúng..." Trầm thị quỳ rạp trên mặt đất dùng hai cánh tay chống nửa người trên, hung hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hành: "Ngươi chính là tai tinh!"

"Thật không?" Mắt Phượng Vũ Hành lạnh lẽo nhìn, "Mẫu thân vẫn nên nhớ lại "Thanh sơn đồ" thật đang ở chỗ nào, nếu đến kỳ hạn ba ngày vẫn chưa lấy được, chỉ sợ tai vạ đến càng mạnh mẽ."

Nàng không phải đang nói chuyện giật gân, Phượng gia biết kết cục khi không giao "Thanh sơn đồ ra, lão thái thái tỏ thái đồ đầu tiên: "Cẩn Nguyên, báo tin cho Trầm gia, để bọn họ giao "Thanh sơn đồ" ra đây cho ta!" Trong lòng nàng biết rõ, của cải mà Trầm thị vơ vét hơn một nửa đều trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Đặc biệt loại đồ tranh chữ cổ này, chắc chắn là đưa cho Trầm gia để bán.

Phượng Cẩn Nguyên vội vàng phân phó thủ hạ đi làm, lại quay đầu nhìn mọi người trong viện, hạ quyết định: "Hôm nay đi nghỉ sớm đi, sáng mai ngoại trừ Phấn Đại, mọi người đều phải đến Phổ Độ tự dâng ngươi, cầu phúc vì Phượng gia."

Rốt cuộc, mọi người đều tự giải tán, mỗi người đều lo lắng, cõi lòng đầy tâm sự, ai cũng không biết tại sao Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên lựa chọn đi chùa dâng hương.

Cả ngày nay, bắt đầu từ cửu hoàng tử, cửu hoàng tử đến lần thứ hai mới chấm dứt, không khác gì một lịch trình mạo hiển.

Cửu hoàng cửu vừa nâng Phượng Vũ Hành lên tận trời, vừa chà đạp Phượng phủ xuống đất, tư vị này không để một ai dễ chịu.

Lão thái thái đi thong thả vài bước, chờ mọi người giải tán, lúc này mới quay đầu nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Năm nay Trầm Ngư mười bốn tuổi, dù sao trong lòng ngươi cũng phải có tính toán, không thể chậm trễ được."

Phượng Cẩn Nguyên hiểu ý lão thái thái, năm ngoái hơn năm mươi vẫn chưa lập vị, chín vị hoàng tử không ai là đèn dầu cạn, hắn làm tả thừa tướng đương nhiên được khắp nơi mượn sức chọn người. Chỉ là hắn làm việc cẩn thận, địa vị bản thân trong triều và Phượng gia ở kinh thành muốn sống yên ổn đúng là không dễ, không thể dễ dàng đã cho thấy lập trường. Mấy năm nay trông ngóng, vốn thấy cửu hoàng tử có hy vọng nhất, nhưng hôm nay lại thành không thể nhất, đã vậy còn... Lão thái thái nói đúng, đây là lúc nên quyết định.

Trên đường trở về Đồng Sinh hiên, Tử Duệ nắm chặt tay Phượng Vũ Hành, giống như hơi buông ra một chút thì tỷ tỷ hắn sẽ biến mất.

Phượng Vũ Hành cười hắn: "Trẻ con nên trưởng thành, sao còn bám người nhu vậy?"

"Ngươi để cho hắn bám đi." Diêu thị mở miệng, "Người trong cung cũng thật là, không báo vào phủ một tin nào, Tử Duệ chưa ăn cơm chiều, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện."

Bàn tay nhỏ bé của Phượng Tử Duệ lại cầm nhanh hơn, nói: "Tử Duệ chỉ biết tỷ tỷ sẽ không gặp chuyện không may, có điện hạ rất lợi hại kia, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì." Nhưng rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, nghĩ đến chuyện Huyền Thiên Minh bẻ cổ tay Phấn Đại, lại bắt đầu sợ hãi: "Tay tứ tỷ tỷ sẽ không bị chặt đứt chưa?"

"Sẽ không." Nàng vỗ vỗ đầu Tử Duệ, "Có thể nối lại được." Khi Huyền Thiên Minh ra nàng hiểu rõ, nhìn như tàn nhẫn, trên thực tế cũng để lại đường sống. Dù sao Phấn Đại còn nhỏ tuổi, vẫn còn có thể phát triển, nếu có thể mời đại phu y thuật cao mình, nhận chữa cho tốt thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Mà nàng không cho rằng ngay cả đại phu nối được xương Phượng phủ cũng không thể mời đến.

Một đêm này, trong Phượng phủ không có một viện nào có thể ngủ được. Tất cả mọi người từ Kim Ngọc viện đều truyền đến một âm thanh ác quỷ gào lên: "Tai tinh! Phượng Vũ Hành ngươi chính là tai tinh!"

An thị phân phó hạ nhân: "Phái nhiều người đi vào phòng tam tiểu thư canh giữ, đừng để nàng sợ."

Hàn thị bên này vội vàng chăm sóc trọng thương của Phấn Đại, một tiếng gào kia lọt vào lỗ tai Phấn Đại, nàng chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng.

Mà Kim Trân trong Như Ý viện, chỉ dựa bên cửa sổ, nhìn về hướng Kim Ngọc viện trào phúng, chỉ nói đại phu nhân cũng có ngày hôm nay, xem ra phong thủy đúng là xoay chuyển. Không khỏi vì mình mà cảm thấy may mắn.

Về phần lão thái thái, một tiếng "tai tinh" làm nàng nhớ tới một người: "Triệu ma ma." Nàng đứng dậy, "Ngươi nhanh đến sài phòng ở hậu viện xem Tử Dương đạo trưởng thế nào rồi."

Triệu ma ma vội vàng rời đi, rồi khi trở về, sắc mặt tái nhợt.

"Làm sao vậy? Lão thái thái cũng bắt đầu khẩn trưởng theo.

Chợt nghe âm thanh run run của Triệu ma ma nói: "Lão thái thái, Tử Dương đạo trưởng hắn... đã chết."

"Cái gì?" Lão thái thái kinh hãi, ngã ngồi trên giường nhỏ, "Đã chết?"

"Ôi! Ngài phải chú ý thắt lưng này." Triệu ma ma nhanh chóng khuyên, "Là bị cắt cổ."

Lão thái thái từ từ hồi phục lại tinh thần, tự cân nhắc một hồi, lại hỏi: "Hắn có lưu lại cái gì hay không?"

Triệu ma ma gật đầu, "Trên đất có tám chữ viết bằng máu."

"Viết gì?"

"Tai tinh không trừ, Phượng phủ đại nạn."

Tám chữ này như một cái chùy lớn mãnh liệt đâm vào tâm lão thái thái, nàng nhớ tới Phượng Tử Hạo từng chỉ vào Phượng Vũ Hành nói, từ khi ngươi trở về thì từng người từng người trong nhà đều bị thương, hay thật sự là tai tinh tới quấy phá?

Tin Tử Dương chết đã được lão thái thái phong tỏa, trừ Phượng Cẩn Nguyên, không ai biết Tử Dương đạo trưởng đã chết, càng không có người thứ ba biết hắn viết bằng máu tám chữ kia. Dùng lời của Phượng Cẩn Nguyên nói: "Chuyện cho tới giờ, cho dù nàng là tai tinh, chúng ta không đuổi được."

Một đêm hỗn loạn trong Phượng phủ cũng không ảnh hưởng tới Đồng Sinh hiên của Phượng Vũ Hành, vì cách khá xa, lời chửi bậy thê lương của Trầm thị không truyền đến. Nhưng nàng vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, chung quy cảm thấy có việc muốn phát sinh, lại không nghĩ ra là chuyện gì.

Đến khi ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng "bùm", Phượng Vũ Hành lập tức xoay người dậy, chạy vội đến chỗ âm thanh kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui