Thần Y Đích Nữ

Phượng Vũ Hành cầm hai mươi hai lượng trở lại Tây Bình thôn, khái niệm này là từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Tại đây, một lượng bạc đã đủ sống một tháng cho một nhà ba người ở sơn thôn, hai mươi hai lượng đúng là khoản tiền lớn.

Lúc trở lại thôn cũng là lúc trời bắt đầu sáng. Dọc đường đi, nàng kiếm không ít thảo dược và nấm, dùng dây leo trói trên vai vài lần trước khi về. Nếu vào núi tìm thảo dược, không thể trở về tay không.

Đang tìm đường về nhà, chưa đợi đến nơi, chợt nghe có trận ồn ào. Có một người đàn bà chanh chua chửi đổng, tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non, có nữ nhân đang cầu xin.

Nàng bước nhanh, quả nhiên, đúng lúc nàng về thì gặp chuyện không may.

Tối hôm qua đi về từ táng hố, Từ thị không bị chết cháy túm cánh tay của một phụ nhân ném ra ngoài, bên cạnh là tiểu nam hài năm, sáu tuổi vừa khóc vừa đỡ phụ nhân ngã trên đất dậy.

Từ thị đá văng tiểu nam hài bằng một cú đá, "Lăn qua một bên đi! Hôm nay các ngươi phải đi khỏi đây cho ta, ta muốn thu lại phòng, muốn ở lại phải tiếp tục giao nộp một năm thuế đất!"

Thân thể phụ nhân suy yếu không thể đứng dậy, bị nàng kéo một hồi như vậy, vừa thở hổn hển, vừa đau đớn nhờ vả: "Chờ A Hành nhà chúng ta về có được không? Cho dù phải thu lại, cũng phải chờ đứa trẻ trở về!"

"A Hành nhà các ngươi? Nàng đã sớm chạy rồi! Nói là vào núi hái thuốc, đã hai ngày không hề trở về, nếu không phải đã trốn đi thì là bị sói ăn thịt, ngươi còn gì mà chờ nữa!"

"Tỷ tỷ của ta sẽ không bị sói ăn!" Tiểu nam hài kêu to, "Tỷ tỷ của ta sẽ không bị sói ăn thịt!"

"A Hành sẽ không bỏ lại chúng ta đâu!" Phụ nhân cũng phản bác lại, "Xin ngươi cho chúng ta chờ một này, một ngày là được rồi."

"Một ngày cũng không được! Mau cút đi cho ta!" Từ thị nâng chân lên, đá vào ngực phụ nhân.

Nhưng chân còn chưa kịp đạp xuống, đột nhiên bắp chân bị đau, làm nàng ta đứng không vững, đặt mông ngồi xuống ghế.

Chuyện lạ tối hôm qua ở táng hố cứ quanh quẩn trong đầu Từ thị, từng lúc từng lúc đều bị tập kích thình lình, lại đau đớn đến phát sợ, trốn không xong.

Từ thị "oa oa" kêu, mắt dần cố định nhìn một hướng bên ngoài sân. Chỉ thấy nữ nhân kia rõ ràng đã bị mình và nam nhân nhà mình ném vào táng hố, ánh mắt lãnh đạm, từng bước đi về phía nàng.

"Tỷ tỷ!" Phượng Vũ Hành vừa mới đi vào viện, ngay tức khắc tiểu nam hài đã chui vào trong lòng nàng, trên mặt đầy nước mắt, cánh tay ôm gắt gao. "Tỷ tỷ! Rốt cuộc tỷ tỷ đã trở lại, các nàng nói tỷ tỷ không cần Duệ nhi và mẫu thân nữa, hu hu..." Đứa trẻ khóc toáng lên, cánh tay nhỏ gầy vòng trên người nàng, ngăn trở mọi đau đớn.

"Duệ nhi đừng sợ." Nàng vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thê lương lên, liếc mắt nhìn, trong lòng có chút bộp chộp.

Phượng Tử Duệ, là đệ đệ ruột của nguyên chủ, nhưng... tại sao lại giống em trai sáu tuổi đoản mệnh của nàng như vậy?

Tâm của Phượng Vũ Hành run rẩy, trong phút chốc những thứ đã quên lại bắt đầu quay cuồng.

Lúc nàng mười tuổi, em trai sáu tuổi có bệnh thận. Phượng gia là thế gia Trung y, ông nội và ba đều là đại phu Trung y giỏi nhất, là bản lĩnh nhà các nàng tự hào nhất nhưng lại không thể cứu sống em trai. Cũng chính từ năm đó, ông nội quyết định buông tha việc thừa kế gia nghiệp của nàng, đổi nghề học Tây y.

(*) Giải thích một chút về việc mình để từ "em trai" mà không phải "đệ đệ": nhân vật chính đang nhớ về hiện đại. "Em trai" là đang nói tới đệ đệ ở hiện đại, nên mình mới dùng từ hiện đại để phù hợp với suy nghĩ của nhân vật hơn. Từ "ông nội", "ba" và ở bên dưới cũng có là trường hợp tương tự.

Dĩ nhiên Trung y có thể trị tận gốc, nhưng Tây y lại nhanh hơn. Khi đối mặt với bệnh cấp tính, Tây y lập tức chụp X-quang, Trung y lại chữa bệnh như kéo tơ.

Từ từ thu hồi suy nghĩ, Phượng Vũ Hành nhìn đứa trẻ trong lòng, một cảm giác như không tồn tại ở đêm hôm qua, rốt cuộc tỉnh lại vẫn ập vào trong lòng. Ở niên đại xa lạ này, cũng không chỉ có mình nàng sao?

Ánh mắt lập tức nhìn đến chỗ phụ nhân, là mẫu thân ruột của nguyên chủ, Diêu thị.

Mũi của Phượng Vũ Hành bỗng thấy chua xót, kiếp trước lúc mẹ sinh em trai thì bị khó sinh nên đã qua đời, nhiều năm trôi qua như vậy, dáng vẻ của mẹ trong lòng nàng đã dần mơ hồ, mà nay, khuôn mặt của Diêu thị thân thiết như vậy, hình ảnh mơ hồ nhiều năm không thấy lại ở trước mắt.

Bỗng nàng nở nụ cười!

Cảm tạ ông trời, lúc này xuyên qua, hóa ra đã được an bài chu đáo như thế.

"A Hành." Biểu hiện tươi cười của nàng lúc này đúng là không thích hợp, Diêu thị có chút hoảng hốt, "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Nàng kéo đệ đệ đi lên phía trước, đỡ Diêu thị dậy, vừa phủi bụi đất trên người vừa nói bằng âm thanh dịu dàng: "Không sao, mẫu thân yên tâm, có A Hành ở đây, không ai có thể bắt nạt chúng ta."

Quả nhiên Diêu thị yên lòng, cho tới giờ A Hành là nha đầu có chính kiến, mấy năm nay bị Phượng gia đuổi đi, nếu không có A Hành chống đỡ, chỉ sợ ba mẫu tử nàng cũng không thể sống đến này hôm nay.

Chỉ là nàng còn nhỏ mà phải gánh vác những thứ này, thấy Phượng Vũ Hành mang về thứ gì đó, thì trong mắt Diêu thị có giọt nước.

"Mẹ, đừng khóc." Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Diêu thị, sau đó xoay người đi đến trước mặt Từ thị, ngồi xổm xuống: "Cánh tay thím Từ bị thương không nhẹ."

Lúc nàng nói, dĩ nhiên ánh mắt đã nhìn đến một đoạn cổ tay của Từ thị bị lộ ra ngoài, tuy phía trên đã dùng thảo dược xử lý đơn giản, nhưng rõ ràng thoạt nhìn vết bỏng vẫn thất ghê người.

Từ thị nhất thời run lên, theo bản năng dùng ống tay áo che đi, nhưng khi che lại chạm tới vết thương, đau đến nỗi há miệng.

"Hôm qua vào núi hái thuốc, không biết tại sao, chợt nghe thấy từ đầu kia trong núi sâu có tiếng gào khóc thảm thiết, dường như có rất nhiều oan hồn kêu gì nhỉ... À, muốn đòi nợ bọn người đã thiêu họ." Âm thanh của Phượng Vũ Hành rất nhẹ, lại nói ra sự thật, như đang kể chuyện xưa.

Chỉ là chuyện xưa này lọt vào tai ai đó như đòi mạng y như trong lời nói, Từ thị đang ngồi dưới đất, lui từng bước về phía sau, rốt cuộc không nhịn được, điên khùng gào lên một tiếng, đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng nàng vừa đứng lên đã bị một cánh tay nhỏ bé túm lại ở phía sau, Từ thị bị đổ người về phía sau, lớn tiếng kêu: "Buông ta ra! Ngươi mới là lệ quỷ (1)! Ngươi mới là oan hồn!"

(1) Lệ quỷ: quỷ khóc.

"Nhờ phúc của ngươi, Phượng Vũ Hành vẫn tốt." Âm thanh của Phượng Vũ Hành vẫn nhẹ nhàng, "Nhưng Diêm Vương cũng không chấp nhận ta."

Lời này của nàng ẩn ý sâu xa khó hiểu, ý là đáng nhẽ ra Phượng Vũ Hành đã bị vợ chồng các nàng dùng gậy đập và thuốc mê hại chết, còn Phượng Vũ Hành hiện tại, chạy một vòng đến chỗ Diêm Vương lại bị đưa đến niên đại này.

Dĩ nhiên Từ thị không hiểu ý này, nhưng nàng cũng biết mình đuối lý, hơn nữa quả thật đêm qua trong núi có chuyện quỷ dị, nàng sợ không dám nghĩ. Vốn sáng nay muốn tới đây đuổi Diêu thị và Phượng Tử Duệ khỏi Tây Bình thôn, tốt nhất là về sau sẽ không gặp lại một người nhà này, quả nhiên nàng đã quên chuyện này. Cũng không nghĩ, Phượng Vũ Hành đã trở lại.

"Một năm trước, mẹ ta sinh bệnh." Phượng Vũ Hành tìm trong trí nhớ của nguyên chủ để tính toán với Từ thị. "Gia sản Phượng gia cho chúng ta có năm mươi hai lượng bạc, mẹ ta đưa hết cho ngươi. Nhưng năm mươi lượng bạc chỉ được uống ba lần thuốc, thím Từ, món nợ này chúng ta sẽ tính toán thật tốt."

"Việc này... Thuốc kia rất đắt." Từ thị không dám nhìn ánh mắt Phượng Vũ Hành, nha đầu kia vốn đều bị người khác đem ra làm trò cười, ít khi nói chuyện với người trong thôn. Có thể là do tính tình quái gở, vì sao hôm nay lại cảm thấy ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ? Không chờ Phượng Vũ Hành nói thêm, Từ thị như liều mạng, dùng hết sức chạy ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của Phượng Vũ Hành căn bản không thể giữ người, nàng cũng không muốn giữ, chỉ muốn dọa nàng mà thôi, nhân tiện nhắc nhở đối phương, những chuyện này nàng đều không quên.

Mắt thấy Từ thị sắp chạy xa, Phượng Vũ Hành hơi mím môi, lại cao giọng nói: "Nữ nhân như ngươi đều thấy đấy! Trên đời này tất sẽ có báo ứng, ngươi không thể không tin!"

Những lời này làm Từ thị sụp đổ, "rầm" một tiếng ngã sấp xuống, lại không dừng lại, bỏ chạy về nhà mình.

Nhưng chưa đi được hai bước đã thấy một chiếc xe ngựa lao nhanh giữa đường, xe ngựa đi rất nhanh, bụi nổi lên cuồn cuộn làm thôn dân đang vây xem phải che mắt lại, mãi cho đến khi ở trước mặt Từ thị, người đánh xe quất một roi, tuấn mã cất vó hí lên, lập tức dừng lại.

"Mắt chó của người bị mù à!" Từ thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thiếu chút nữa là nàng bị con ngựa này giẫm chết.

Bốp!

Người đánh xe không nói hai lời, quăng ra một roi, dùng mười phần lực đạo, dứt khoát đánh Từ thị tróc da tróc thịt.

Vậy mà vẫn chưa xong, ngay sau đó là roi thứ hai, thứ ba hạ xuống, trên mặt đất, Từ thị chỉ biết rên hừ hừ.

"Khẩu khí của phụ nhân nơi sơn thôn đúng là giỏi thật!" Người đánh xe kia cười lạnh, "Không mở mắt ra nhìn xem, người có xe ngựa như vậy mà cũng dám chọc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui