Khoảng cách hai người cùng lắm chỉ hai ngón tay.
Cố Lan Tức một thân thường phục màu tím, tóc đen như ngọc, áo choàng tuyết hồ nhung buộc trước cổ, lúc hắn cúi đầu, lông tơ tuyết hồ nhung mảnh khảnh mềm mại kia cơ hồ có thể cọ vào hai má nàng ta, giống như là vuốt ve thân mật nhất giữa tình nhân.
Mục Âm Âm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nàng ta có chút trầm mê trong mộng đẹp như vậy, người nhất kiến chung tình vô cùng ôn nhu ở bên tai mình thì thầm, nàng ta không tự chủ được nâng mặt lên, chỉ cần tới gần một chút, nàng ta có thể hôn đến Cố Lan Tức.
Một giây sau, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng của Cố Lan Tức liền hoàn toàn kéo nàng ta trở về hiện thực.
Chỉ nghe thanh âm của hắn chậm rãi nói, "Vậy để bổn vương đoán một chút, ngươi là muốn dùng an nguy của Vân Ngạo Tuyết để bắt bổn vương đồng ý với điều kiện nào đó của ngươi?”
Hắn càng hời hợt, Mục Âm Âm lại càng không nắm chắc thái độ của hắn gì, thần sắc trên mặt cũng không buông lỏng như trước.
Lúc này đây Mục Âm Âm bất chợt thông minh, không còn lấy tư thái của kẻ chiến thắng mà nói nữa, trong lời nói thậm chí còn mang theo chút cẩn thận, "Nếu Vương gia đối với mục đích chuyến đi này của ta tâm như gương sáng, vậy chắc hẳn cũng đã biết nô gia muốn cái gì, không biết ý của Vương gia là...?"
Cố Lan Tức nhướng mày, cố ý không tiếp lời nàng ta, mà là từng bước dụ dỗ, "Ngươi không ngại nói trắng ra.
”
Đây là nhả ra!
Quả nhiên lúc trước nàng ta bắt chẹt Vân Ngạo Tuyết là bước đi đúng, Cố Lan Tức quả thật đối với Vân Ngạo Tuyết có mưu đồ khác.
Không yêu thì không sợ, Cố Lan Tức ngay từ đầu mồm miệng cứng rắn, hiện tại không phải cũng phải thỏa hiệp?
Những lời này đột nhiên giống như là cho Mục Âm Âm hy vọng, nàng ta hôm nay cùng người chết đuối không khác gì nhau, cho dù là một cây lục bình, nàng ta cũng sẽ nắm chặt lấy, trong mắt nàng ta nở rộ ra ánh sáng hy vọng, “Vậy nô gia liền nói rõ.
”
Lúc này nàng ta ngược lại lại biết lễ tiết, còn nửa phúc thân[ nhún gối hành lễ] chân thành thi lễ một chút với Cố Lan Tức, tối nay nàng ta ăn mặc vốn đã đơn bạc, vừa hạ mình xuống xuân quang vô hạn.
Nhưng Cố Lan Tức ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, lui về phía sau vài bước ngồi trên ghế gỗ lê hoa đùa nghịch khối dương chi bạch ngọc bên hông hắn, không chút để ý nói, "Có chuyện mau nói.
”
Dù sao bước đầu tiên đã có chút hiệu quả, Mục Âm Âm cũng thấy tốt liền thu, kéo quần áo, quy củ đứng tốt, "Nô gia không cầu trèo cao lên vị trí chính phi của vương gia, chỉ cầu Vương gia nâng đỡ thu nô gia làm thị thiếp là được, chỉ cần có thể để cho nô gia ở bên cạnh ngài, nô gia cam đoan Vân cô nương một sợi lông cũng sẽ không thiếu.
”
Không đợi Cố Lan Tức trả lời, nàng ta lại ở trong lòng tự mình cười ra tiếng, nàng ta sẽ không đả thương Vân Ngạo Tuyết dù chỉ một sợi lông, bất quá đến lúc đó Vân Ngạo Tuyết bị đám hán tử kia lăng nhục, còn có mặt mũi sống tạm trên hậu thế không nàng ta không cần biết.
Cố Lan Tức nhìn Mục Âm Âm kích động không kiềm chế được, nửa ngày không nói gì.
Vốn Mục Âm Âm cũng cho rằng mình nắm chắc phần thắng, cho nên mới dám tới đây cùng Cố Lan nói chuyện điều kiện.
Ngay khi nàng ta đắc chí, cho rằng âm mưu của mình đã thành công, Cố Lan Tức lại nở nụ cười.
Ngắn ngủi không tới nửa canh giờ, Mục Âm Âm đã kiến thức qua các loại biểu tình của hắn, có sinh khí, có cao hứng, mặc kệ loại nào, đều làm cho nàng ta mê muội thật sâu.
Cố Lan Tức cười, nàng ta cũng cười theo.
Nàng ta cho rằng Cố Lan Tức đã nghĩ thông suốt, cho nên nữ nhân a, chính là không thể quá rụt rè, rụt rè lâu rồi, những thứ tốt đều bị người khác cướp đi.
Nhắm trúng thì phải ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Cố Lan Tức dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhéo khối dương chi bạch ngọc, chậm rãi vuốt ve, mặt ngọc đã mài đến trong suốt xuyên thấu, vừa nhìn đã không phải vật phàm.
“Còn có sao?”
Mục Âm Âm theo bản năng lắc đầu.
Vốn nàng ta cho rằng còn có câu tiếp theo, nhưng không nghĩ tới chờ không sai biệt lắm một chén trà thời gian, Cố Lan Tức cũng không nói thêm một câu.
Không riêng gì như thế, mục đích của Mục Âm Âm chính là vì quyến rũ người mà đến, ‘sắc dụ’ là trên hết, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở lại nơi này lâu như vậy, đêm khuya trời lạnh, nàng ta mặc lại ít, khách điếm này đại khái là học đòi văn vẻ, đều dùng thanh trúc lùa gió dựng lên, gió lạnh thổi qua cửa sổ, lạnh đến mức nàng ta run rẩy.
Không trong chốc lát, cả người nàng liền lạnh như băng, đôi môi xanh mét, tựa như đám nữ quỷ ban đêm tìm những thư sinh đi lạc hút dương khí.
Người ta thường nói một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà suy tam mà kiệt.
Loại đồ vật như khí thế này, chú ý chính là tốc độ, nàng ta nắm thắng lợi trong tay, nhưng bị Cố Lan tức phơi lâu như vậy, dù trong lòng có nắm chắc, lúc này cũng nhịn không được bắt đầu hoài nghi.
Nàng ta thậm chí bắt đầu tự hỏi có phải đã đá vào ván sắt rồi hay không?
Nhưng mặc dù là như vậy, nàng ta vẫn không tin, Cố Lan Tức sẽ khó đối phó như vậy, quả thực dầu muối không ăn, nhưng nàng ta lại không dám ép quá chặt, e sợ thật sự chọc giận Cố Lan Tức.
Thời gian rất quý giá, vạn nhất mấy tên thôn phu sơn dã kia không cẩn thận không biết nặng nhẹ đem Vân Ngạo Tuyết tra tấn đến chết, vậy lợi thế duy nhất của nàng ta cũng không còn.
Tất cả tiền đặt cược của nàng ra, bất quá chính là dựa vào cảm giác của bản thân, cảm thấy Cố Lan Tức đối với Vân Ngạo Tuyết không tầm thường, bộ dáng động tình của nam nhân nàng ta đã gặp qua, nàng ta hiểu rõ, tất cả nàng ta sẽ không nhìn lầm.
Người động tâm trước, mới có uy hiếp.
Có tất cả nàng ta mới dám đến nói điều kiện với Cố Lan Tức.
“ Bang! Bang! Bang!” Bên ngoài vừa vặn vang lên thanh âm gõ mõ, vào đêm.
Mục Âm Âm không muốn chờ nữa.
Nàng ta đang muốn mở miệng, lúc này Cố Lan Tức lại thay đổi tư thế ngồi vào, hắn vừa động, Mục Âm Âm sợ tới mức thật vất vả lấy dũng khí chuẩn bị nói chuyện lại co rúm lại, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
Trà nóng đã nguội, Cố Lan Tức cân nhắc hai ngụm mới buông xuống, "Mục cô nương, bổn vương cảm thấy ngươi đại khái là quên mất, tuy rằng bổn vương đã tá giáp quy điền hồi lâu không hỏi đến chiến sự, nhưng nghĩ đến ngươi cũng nghe nói qua phong cách hành sự của bổn vương là sát phạt quả quyết.
”
Đâu chỉ là sát phạt quả quyết, quả thực là lục thân bất nhận!
Uy danh chiến thần của Cố Lan Tức cũng không phải là mua bằng tiền bạc, đó chính là trên chiến trường một truyền mười mươi truyền trăm thành lập ra, ngay cả cha ruột của nàng ta Mục Hầu gia, khi đối mặt với Cố Lan Tức trong lời nói đều là kính ngưỡng cùng tôn sùng.
Quả nhiên nàng một ý niệm trong đầu chưa chuyển xong, chợt nghe Cố Lan Tức hỏi, "Để bổn vương đoán xem, ngươi nửa đêm tới tìm bổn vương, Tĩnh Viễn Hầu là không biết đi!"
Đương nhiên không biết, nếu biết chuyện, chỉ sợ nàng ta sẽ bị đánh chết.
Không trả lời chính là cam chịu.
“Cho nên, ngươi tới tìm bổn vương, nghĩ tới hậu quả sao?”
Thời điểm những lời này từ trong miệng hắn nói ra, giống như mang theo một tầng sương mù, lạnh đến Mục Âm Âm lạnh run, hai chữ ‘hậu quả’ này, lại giống như một đạo sấm sét, nổ tung khiến Mục Âm Âm hai tai ong ong.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng..