Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

*Câu này nghĩa nôm na là nô tài có chỗ dựa mạnh nên coi thường chủ của mình.

Khối ngọc bội này Hạ Thanh Ca chỉ nhìn một cái là nhận ra được, cái này là di vật của mẫu thân, ngọc bội kỳ lân này vốn có một đôi, ở chỗ nàng còn một cái.

Nói cách khác, Xảo Lan này là người mẫu thân giữ lại?

"Đại tiểu thư có thể tin chưa?"

Hạ Thanh Ca không do dự nữa, mặc dù hiện tại nàng ở Hạ phủ giống như là sợ bị đâm mà phòng bị đủ nơi, cẩn thận, nhưng là nàng cũng không phải là hạng người sợ phiền phức như vậy.

Đầm rồng hang hổ, chỉ có xông vào mới biết được.

Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng nói "Dẫn đường."

Xảo Lan vừa nghe, trên mặt cuối cùng xuất hiện vẻ vui mừng, nàng vội vàng đi đến phía trước dẫn đường, Hạ Thanh Ca giữ vững khoảng cách năm bước giữa mình với nàng ta, một đường đều cẩn thận đi ở phía sau.

Con đường càng đi càng vắng vẻ, đi một đường dẫn Hạ Thanh Ca tới ngọn núi phía sau Hạ phủ, sau khi lên núi tiếp tục đi dọc theo một con đường mòn đi lên, đại khái đi chừng nửa canh giờ mới lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi bỗng xuất hiện một cái túp lều nhỏ, bên cạnh trồng trọt một chút rau dưa, ở cửa trồng một gốc cây bông gòn, dưới cây có một con gà mái đang mổ thóc.

"Đại tiểu thư, mời đi cùng với nô tài." Trong lòng Xảo Lan biết Hạ Thanh Ca cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng lời của mình, cho nên, chủ động mở cửa ra.

Căn phòng này cực kỳ đơn sơ. Chỉ nhìn một cái là có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, khi cánh cửa bị Xảo Lan mở ra, bên trong lập tức có một lão phụ nhân đi ra.


Lão phụ nhân tuổi chừng trên dưới sáu mươi, trên đầu búi một búi tóc đơn giản, mặt bên cài một cây trâm oa mai bạch ngọc như ý, trừ cái đó ra không mang thêm vật trang sức nào khác, trê nkhuôn mặt gầy gò hiện lên dấu vết năm tháng lưu lại, nhưng là đôi mắt đen kia hết sức lóe sáng, lộ ra trí tuệ thâm trầm.

"Đại cô nương."

Chỉ nghe giọnng nói già nua nghẹn ngào này, trí nhớ Hạ Thanh Ca dào dạt trở về.

"Khương ma ma?"

Nghe được Hạ Thanh Ca còn nhận ra mình, Khương ma ma vội vàng lôi kéo Xảo Lan cúi người về phía Hạ Thanh Ca.

"Lão nô / nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, thỉnh an Đại tiểu thư."

Hạ Thanh Ca vội vàng tiến lên nâng đỡ một già một trẻ này đứng lên, chỉ thấy Khương ma ma mặc một cái áo màu xanh đậm hơi cũ, dưới người mặc quần bát la, cả thân y phục mặc dù đơn giản, nhưng cũng không che lấp khí chất đại tộc của bà.

Quan sát một vòng, Hạ Thanh Ca lộ ra ánh mắt tán thưởng, dù sao cũng là lão nhân từ Phủ Vinh Quốc Công ra ngoài, điệu bộ cũng sẽ không thay đổi theo tình cảnh.

Nàng nhìn hai người, mà lúc này Khương ma ma nhẹ nhàng nâng đầu nhìn nàng, nữ tử trước mặt bà chỉ là mới mười một mười hai tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vốn là cực đẹp lại bị tóc ở hai bên gò má cùng son phấn thật dầy trên mặt che đậy tao nhã, nhưng là cặp mắt mênh mông như sao mưa lại phá lệ sáng rỡ.

Khương ma ma âm thầm kích động trong lòng, những năm này bà một mực ở trong Viện Thụy Cảnh của lão gia, chưa bao giờ nhìn thấy Đại tiểu thư trực diện, ngày hôm nay gặp mặt, chỉ cảm thấy thán thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái, Đại tiểu thư đã lớn đến nhường này, phu nhân trên trời có linh, phù hộ Đại tiểu thư bình an vô sự.

"Khương ma ma, những năm này ở trong phủ sống tốt không?"


Hạ Thanh Ca nhìn thẳng Khương ma ma, trong mắt ánh lên một tia sáng, nhìn thấy trong mắt bà có ánh lên hơi nước.

Nàng giật mình, cảm thán rất nhiều, ở trong trí nhớ của nàng, đây lúc Hạ Thanh Ca vẫn còn ở thôn trang phía tây, người vẫn gởi nhu yếu phẩm cho nàng hằng năm chính là Khương ma ma.

Kể từ sau khi nàng hồi phủ, Khương ma ma lại càng thường xuyên đến Tử Hà Viện vấn an nàng, tuy nhiên cũng bị Lương di nương từ chối ở ngoài cửa, Lương di nương nói không ít lời nói Khương ma ma tay chân không sạch sẽ vân vân bên tai nàng, tạo ấn tượng xấu với Hạ Thanh Ca, trong lòng cũng nổi lên tâm tư khinh thường.

Năm Hạ Thanh Ca mười ba tuổi, Lương di nương liền mượn cớ Khương ma ma tuổi già, đuổi bà ra khỏi phủ.

Lúc ấy Hạ Thanh Ca hết sức kính trọng Lương di nương, mặc dù trong lòng từng có không ít nghi vấn đối với cách làm của Lương di nương, nhưng mà bởi vì tín nhiệm Lương di nương mà không có chuyện thay Khương ma ma cầu xin.

Lại về sau, trong lúc vô tình nghe trong phủ người làm nói đến, Khương ma ma trên đường trở về nhà cũ nhiễm phong hàn mà không trị nên bỏ mình, bây giờ nghĩ lại, Khương ma ma chỉ sợ là buồn bực mà chết.

Lúc ấy nàng đã từng buồn phiền một thời gian, lại bởi vì không tiếp xúc với Khương ma ma được mấy ngày nên cũng không để ý.

Nghĩ đến đây, lúc này Hạ Thanh Ca dâng lên lòng khinh bỉ đối với kiếp trước của mình, khó trách năm đó nàng chết bi thảm như vậy, chỉ đổ thừa nàng mắt mù, xem lang sói là người thân, lại xem thân nhân thành người qua đường.

Khương ma ma nghe được câu hỏi của Hạ Thanh Ca, giọng nói ôn nhu mềm mại kia lại cực kỳ giống giọng của phu nhân, trong lòng Khương ma ma xúc động, hốc mắt cũng đi theo đỏ lên.

"Đa tạ - - đa tạ Đại tiểu thư nhớ, những năm này lão nô sống trong ohủ cũng không tồi. Lão nô nghe nói Đại tiểu thư mấy ngày trước đây rơi xuống nước, thân thể có tốt hơn chưa? Tìm đại phu xem bệnh chưa?"

Khương ma ma liên tiếp quan tâm, cùng với nét hiền lành giữa hai đầu lông mày , Hạ Thanh Ca có thể nhận ra được sự chân thành của bà, trong lòng ấm áp, dịu dàng nói: "Ma ma không cần quan tâm, hôm nay Lương di nương đã mời đại phu cho ta, nói là qua trận có thể tốt toàn bộ ."


Trong nháy mắt, bên trong mắt Khương ma ma thoáng hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng nhìn xem bộ dáng ngây thơ u mê của Hạ Thanh Ca, cuối cùng nuốt xuống lời nói trong cổ họng.

Bà thật sự là rất muốn nhắc nhở Đại tiểu thư phải cẩn thận đề phòng nữ nhân tâm như rắn rết kia, nhưng dù sao Đại tiểu thư tuổi còn bé, để nàng biết được chuyện này chẳng những không giúp được nàng, chỉ sợ truyền tới trong tai Lương di nương còn bất lợi đối với Đại tiểu thư.

Lúc này mới nặng nề nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Hạ Thanh Ca sao có thểb ỏ qua biểu tình muốn nói rồi lại thôi của bà.

Nàng nói như vậy cũng chẳng qua là đang thử dò xét Khương ma ma thôi, mặc dù trong trí nhớ của kiếp trước Khương ma ma đúng là đối với nàng vô cùng tốt , nhưng là Hạ Thanh Ca đã thành thói quen tự nhiên.

Lúc tiếp xúc cùng với bất kỳ người nào cũng sẽ lưu lại ba phần cảnh giác, lúc này nhìn thấy bộ dáng của Khương ma ma, nàng tự nhiên biết rõ Khương ma ma tuyệt đối trung thành với Dương thị .

Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua bàn ghế bên cạnh "Chúng ta không bằng vào nhà nói đi, đã lâu không gặp ma ma, Thanh Ca cũng cực kỳ nhớ."

Khương ma ma liên tục tán thưởng, lôi kéo Hạ Thanh Ca đi vào trong phòng.

Chạng vạng

Hạ Thanh Ca mới chậm chạp chạy về Tử Hà Viện.

Nàng mới vừa mới vừa vào cửa thì gặp hai người Chu Vân cùng Thụy Châu ngồi ở bên trong phòng của nàng, hai người vừa ăn mấy miếng điểm tâm vừa nói chuyện hăng say.

Nhìn qua rất tự do tự tại.

Nhìn thấy Hạ Thanh Ca trở lại, hai người cũng không đứng dậy, chỉ là lên tiếng chào hỏi mà thôi.

Hôm nay ở trong Đình Hà Hoa, Chu Vân cùng Thụy Châu cũng không đi cùng Hạ Thanh Ca, chuyện Hạ Thanh Ca đến phía sau núi nàng hai người tự nhiên là không biết, cho nên cũng không hoài nghi Hạ Thanh Ca vì sao trở về muộn như vậy.


Hạ Thanh Ca thấy bộ dáng càn rỡ của hai người kia, ánh mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh, chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Thanh Ca ngồi ở đối diện hai người, nhìn thoáng qua trà bánh bầy đặt trên mặt bàn.

"Hôm nay tâm tình hai người các ngươi tựa hồ rất tốt đây, thế nhưng ở chỗ này ăn bánh uống trà."

"Ha ha, điểm tâm ở Quế Thuận Trai, đây không phải là điểm tâm mỗi tháng dành cho các vị chủ tử àà? Hai người các ngươi khi nào thể diện to lớn như thế rồi?"

Trên mặt Thụy Châu thoáng hiện lên kinh hoảng, Chu Vân lại không có một tia sợ hãi, ngược lại trực tiếp cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng.

"Hôm nay di nương tán dương hai người nô tỳ có công hầu hạ Đại tiểu thư khỏi hẳn bệnh, cho nên ban thưởng mâm điểm tâm nhỏ cho tụi nô tỳ nếm thử một chút."

Chu Vân hừ lạnh trong lòng, điểm tâm Quế Thuận Trai này nàng đã ăn đến chán, cho dù Hạ Thanh Ca biết rõ các nàng ăn trộm điểm tâm, chỉ cần các nàng nói là di nương đưa , Hạ Thanh Ca biết làm thế nào sao?

"A? Lương di nương thật là quan tâm đến bổn tiểu thư đây."

Chu Vân ăn xong điểm tâm trong miệng, cầm lấy khăn lụa lau mảnh vụn điểm tâm dính trên miệng, mới đáp lại lời của Hạ Thanh Ca.

"Lương di nương làm việc luôn luôn có thiện tâm, hơn nữa lại tốt với Đại tiểu thư như vậy, nàng ban thưởng điểm tâm cho tụi nô tỳ cũng là tại vì thu mua lòng người cho Đại tiểu thư , Đại tiểu thư cần phải nhớ rõ Lương di nương nha."

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Tục ngữ nói một chút ân cũng dùng sông lớn để trả, Lương di nương đối tốt với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định" trả gấp mười lần "."

Thụy Châu ngồi ở bên cạnh chưa từng nhiều lời, sau khi Hạ Thanh Ca nói dứt lời, trong lòng nàng lộp bộp một chút, lúc nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt cười mà như không của Hạ Thanh Ca, cảm giác lạnh lẽo trong lòng càng sâu.

Nàng cảm giác, cảm thấy Đại tiểu thư dường như đang nói lời ẩn ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận