Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Quế ma ma tự mình đưa hai người tới cửa vừa rồi quay trở về.

Sau khi ra khỏi Phúc Thọ Viện, nhu thuận hiểu chuyện trên mặt Hạ Du Hàm biến mất trong nháy mắt, mặt lạnh lùng mang theo nha hoàn bà tử xoay người rời đi.

Hạ Thanh Ca thấy vậy khẽ cười một tiếng đi tới "Nhị muội muội hôm nay sao vội vàng rời đi như thế? Muội xem hôm nay thời tiết tốt, sao không thưởng thức thưởng thức cảnh sắc chung quanh?"

Hạ Du Hàm xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Ca, chán ghét cùng căm hận trong mắt không cần nói cũng biết "Đại tỷ tỷ hôm nay sợ là tâm tình vô cùng tốt, cảm giác đoạt đồ của người khác chính là không giống những cảm giác khác."

Hạ Thanh Ca nghe ra mỉa mai toan tính trong lời nói của nàng, cũng không giận, nhẹ giọng phản kích: "Muội muội nói lời này tỷ tỷ cũng không rõ ràng , cái gì gọi là đoạt đồ của người khác?"

Hạ Du Hàm hừ lạnh một tiếng "Hạ Thanh Ca, ngươi còn làm bộ làm tịch ở nơi này? Đoạt quyền chưởng phủ của mẫu thân ta, ngươi dám nói ngươi không có?"

Nhìn thấy bộ dáng tức giận như thế của Hạ Du Hàm, tâm tình Hạ Thanh Ca tựa hồ trở nên tốt hơn, nàng đi đến gần Hạ Du Hàm, mắt to sáng ngời khiếp người.

"Muội muội nói vậy là sai rồi, nếu như nói đến niềm vui thú đoạt đồ của người khác, t a nhất định phải học theo Lương di nương cùng muội muội, ở phủ đệ khác, di nương chưởng phủ có thể nói là chê cười lớm, nhưng là ở trong phủ Quốc công chúng ta nhưng là danh chính ngôn thuận, muội nói cái này xem trong mắt người ngoài không phải là giành được sao?"

Hạ Thanh Ca nhìn thẳng vào khuôn mặt bị tức đến biến xanh của Hạ Du Hàm, nàng cười cúi đầu nhìn về phía quần áo của Hạ Du Hàm châm chọc nói: "Muội muội ngày ngày mặt đồ rực rỡ chói lọi như vậy cũng phải cẩn thận chút ít, để tránh đi ra ngoài có người không hiểu được thân phận của muội muội, sẽ lầm tưởng muội muội là dòng chính nữ trong phủ nào đó, đến lúc đó, chỉ sợ thanh danh của muội có thể còn lan truyền rộng hơn cả Lương di nương đấy."

Hạ Du Hàm rốt cục bị mấy câu nói nhẹ nhàng của Hạ Thanh Ca mỉa mai đến nổi điên, nàng cơ hồ là nặn ra mấy câu từ trong kẽ răng.

"Hạ Thanh Ca, hiện tại mới vừa mới bắt đầu mà thôi, ngươi đừng có đắc ý quá sớm, hôm nay nhục nhã bực này, ta cùng mẫu thân sớm muộn sẽ trả lại, đồ vô dụng như ngươi cứ chờ đó."

Hạ Thanh Ca xoay người nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Muội muội thật là mạnh miệng nha, giá trị con người không có cao như tính tình nha, nhưng mà ta ngược lại vui mừng thấy muội muội cuối cùng có một ngày biến thành người ngu ngốc trong mấy chuyện trà dư tửu hậu trong kinh thành, thật là cảnh tượng đẹp."

Nói dứt lời, Hạ Thanh Ca cầm lấy khăn che miệng mỉa mai cười cười

Hạ Du Hàm tất nhiên là không nhìn nổi nàng càn rỡ như vậy, nàng lạnh lùng cười một tiếng nói: "Ngươi cứ việc cười đi, bởi vì thời gian ngươi vui vẻ cười to như vậy ở trong phủ này không còn nhiều lắm, Hạ Thanh Ca, bổn tiểu thư sớm muộn gì cũng cho ngươi biết kết cục khi đắc tội bổn tiểu thư?"

Ánh mắt Hạ Thanh Ca mạnh chuyển một cái, vẻ mặt nhanh chóng thoáng hiện một tia tà mị, nàng bước thêm một bước hướng tới Hạ Du Hàm, nhìn chằm chằm nàng.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, hết sức máu lạnh "Muội muội phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu đã nói ra, ta cũng muốn nhìn một chút cuối cùng là ai chết ở trong tay ai."

Nàng hừ lạnh một tiếng, khí thế quanh thân dâng lên trong nháy mắt, Hạ Du Hàm chưa bao giờ thấy qua bộ dáng lạnh như băng như vậy của Hạ Thanh Ca, từ trước nhìn thấy cũng chỉ là vẻ mặt trong nháy mắt, đa số cho là mình là bị hoa mắt, nhưng hiện tại - -

Bây giờ Hạ Thanh Ca thật sự rõ ràng đứng ở trước mặt nàng, trong ánh mắt kia phát ta tia sáng tăm tối làm cho nàng cảm thấy sống lưng dâng lên một dòng ớn lạnh, chỉ trong chốclát đại não liền trống rỗng.

Hạ Thanh Ca thấy nàng mặt tái nhợt, tựa hồ cực kỳ chán ghét, lui về phía sau môt bước lạnh lùng nói: "Ta không thích chỉ nói miệng, càng không thích có vài người làm những chuyện mờ ám ở sau lưng, muốn chơi chúng ta chơi lớn một lần, tiền đặt cược là cái mạng của mình, Nhị muội muội ngươi có dám hay không?"

Hạ Du Hàm chấn động toàn thân, nhìn Ca bộ dáng vô cùng nghiêm túc của Hạ Thanh, nàng cũng không dám tiếp tục đứng ở chỗ này, lập tức lui về phía sau mấy bước, được nha hoàn ở sau người nâng đỡ, nhanh chóng rời đi.

Nhìn xem bộ dạng hốt hoảng mà đi của Hạ Du Hàm, Xảo Lan cùng Khương ma ma đều là vẻ mặt xem thường.

"Đại cô nương, Nhị tiểu thư lần này sợ là có kiêng kị với ngài."

Lạnh lùng trong đôi mắt Hạ Thanh Ca dần dần nhạt xuống, lập tức theo thói quen cười khẽ "Cùng người ngu xuẩn như nàng ta thì không cần thiết phải bày ra tâm cơ, chỉ có làm cho trong lòng nàng bất an, nàng tất nhiên sẽ không ngừng lộ ra sơ hở, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bắt ba ba trong rọ là tốt rồi."

Xảo Lan ngầm hiểu "Đại tiểu thư thông tuệ."

Hạ Thanh Ca không nhiều lời nữa "Trở về đi."

Mà Hạ Du Hàm bên này, nàng vội vã chạy tới trong Tú Cảnh Viện, vừa vào cửa liền khóc rống lên.

"Nương, vì sao người chịu buông tay ở chỗ lào phu nhân, Hạ Thanh Ca kia không phải là càng thêm sức mạnh rồi sao? Ngài muốn nữ nhi sống thế nào, ngày hôm qua tiện nhân kia đúng là tỏa sáng thật mạnh ở thư viện, ngay cả Phượng Thế tử cũng có chút thưởng thức nàng, ta thấy về sau trong kinh thành sẽ không còn không ai biết ta Hạ Du Hàm , chỉ biết phủ Tu quốc công có một Đại tiểu thư tài mạo song toàn."

Lương di nương vốn là tâm tình cực kém, thấy Hạ Du Hàm hồ nháo như vậy, tâm tình lại càng kém tới cực điểm.

"Khóc cái gì mà khóc? Ta còn chưa chết đây."

Nàng gầm lên giận dữ, Hạ Du Hàm cũng không dám tiếp tục oán hận, nhưng là nước mắt trong mắt lại không giảm bớt.

Lương di nương thấy vậy cũng đau lòng, nàng lôi kéo Hạ Du Hàm ngồi ở trên ghế "Con vội cái gì, hiện thời ta bị tiểu súc sinh kia ám toán, chúng ta có thể ở trước mặt lão phu nhân nói Lý sư phó là Hạ Thanh Ca lấy đến phòng ta vu oan sao? Đây chẳng phải là để cho lão phu nhân biết được chúng ta hôm qua phái người ám sát tiểu tiện nhân kia?"

Hạ Du Hàm không cam lòng "Người không biết, vừa rồi Hạ Thanh Ca lớn lối đến cỡ nào, người xem một chút dung mạo nàng bây giờ, chờ vài ngày chính là thọ yến của Dương lão thái quân, nếu thật để nàng đi, đây chẳng phải là tất cả danh tiếng đều bị nàng đoạt đi?"

Lương di nương cười lạnh một tiếng, nàng sao không nhìn ra biến hóa của Hạ Thanh Ca thời gian này, nếu đã nàng ta thích chọn phản bội mình như vậy, vậy cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

"Hàm nhi yên tâm, chờ đến sinh thần của Dương lão thái quân hôm đó,tất nhiên con sẽ là tiêu điểm cho mọi người chú ý, dã nha đầu Hạ Thanh Ca lớn lên từ nhỏ ở quê g cũng muốn mượn chuyện này mà vượt lên? Đừng mơ tưởng. Mẫu thân tự có biện pháp, con chờ xem, lần này ta sẽ xử đẹp kẻ gieo họa này."

Hạ Du Hàm nghe Lương di nương nói mới dần dần bình tĩnh trở lại "Mẫu thân, nhất định phải chuẩn bị tốt, ta phải xem Hạ Thanh Ca chết không tử tế mới có thể giải được tức giận này."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức đến đỏ lên của Hạ Du Hàm, Lương di nương đau lòng tiến lên sờ sờ "Con yên tâm, mẫu thân càng hận con tiện nhân kia, ai dám can đảm cản đường của chúng ta, ta cũng sẽ không dễ tha các nàng."

Ba ngày sau

Xảo Lan bưng một ly trà sâm vừa mới nấu xong để lên trên bàn trà bên cạnh Hạ Thanh Ca, lúc này mới buồn bực nói ra:

"Đại tiểu thư, ngày mai đã là thọ yến của Dương lão phu nhân, vì sao hôm nay ta đi cửa lớn hỏi gã sai vặt giữ cửa, bọn họ nhất trí nói mấy ngày nay chưa gặp người Phủ Vinh Quốc Công đến?"

Hạ Thanh Ca đang nghiêm túc thêu đột nhiên dừng động tác trong tay.

Trên mặt nàng lóe qua một tia nghi ngờ, nhưng lập tức trở lại như thường.

"Xảo Lan, không phải ngươi biết một tiểu nha đầu quét sân ở tiền viện sao, chúng ta nơi này có một chút điểm tâm ở Quế Thuận Trai, ngươi cầm lên một chút đi qua đưa cho nàng nếm thử, thuận tiện nhờ nàng một chút, nhìn xem mấy ngày gần đây trong phủ liệu có khách lạ nào tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui